Đêm Trước Khi Tái Hôn, Vong Phu Đã Trở Về

Chương 26

Hề Chiêu nhướng mắt, không nhìn hắn.

Gặp quỷ ư?

Rõ ràng đó là muội muội ruột của hắn.

Nguyệt Khích lại cúi người về phía trước, trong giọng nói mang theo ý mè nheo, nũng nịu: "Tuy Tuy, đừng giận a huynh nữa mà, được không? Nếu là chuyện bình thường, sao ta lại nói với đại ca làm gì? Muội xem hai ta chơi đùa trong nhà ấm trồng hoa lâu như vậy, huynh ấy ngay cả cây ngọc lan trước cửa trông như thế nào cũng không biết —— đừng giận ta nữa mà, được không?"

"Đó là vì huynh ấy không hỏi huynh. Nếu huynh ấy hỏi, chỉ sợ đến cả chuyện trên cây có bao nhiêu chiếc lá, huynh cũng sẽ đếm thật rõ rồi báo cáo lại cho huynh ấy." Hề Chiêu co khuỷu tay đẩy hắn một cái: "Tránh xa ta ra, Nguyệt Khích, huynh phiền quá!"

Nhưng Nguyệt Khích lại cười: "Đúng là ta vẫn thích nghe muội gọi tên ta hơn."

Hề Chiêu bực bội nhăn mày.

Phải rồi, vốn dĩ nàng cũng không phải muội muội của hắn. Nếu có ngày rời khỏi Nguyệt gia, ngay cả tiếng huynh trưởng cũng sẽ không gọi nữa.

"Trong lòng có lửa thì nên xả ra —— muội hãy cầm cung Dạ Phách này, ra ngoài bắn vài phát, được không?" Nguyệt Khích xòe lòng bàn tay, trong tay hóa ra một cây cung dài màu bạc trắng.

Hề Chiêu dời tầm mắt, dừng lại trên cây cung lớn như được chạm khắc từ băng hàn đó.

Cung Dạ Phách là vũ khí bản mệnh của Nguyệt Khích, bình thường hắn quý nó như báu vật.

Nàng đã dùng qua vài lần.

Sức mạnh dâng trào khi tên rời dây cung quả thực khiến cho con người ta mê mẩn, từng chút từng chút đánh thức một thứ gì đó mà nàng khát vọng tận sâu dưới đáy lòng.

"Được thôi." Nàng bỗng nhặt trái cây trong giỏ lên, ném cho hắn: "Huynh đặt lên đầu đi, chúng ta cùng chơi."

Nguyệt Khích hiểu ý.

Hắn đi đến bên kia, đặt trái cây lên đầu.

Vị tiểu thiếu gia ngày thường kiêu ngạo, hôm nay đứng yên ở đó, cam tâm tình nguyện làm bia ngắm.

Hề Chiêu giương cung, kéo căng dây.

Một mũi tên bạc dần dần ngưng tụ thành hình, mũi tên lắc lư, cuối cùng nhắm thẳng vào cổ hắn.

"Vèo ——" một tiếng, mũi tên xé gió bay qua, vừa vặn sượt qua cổ hắn.

Cổ bị sượt qua một đường rát buốt, nhưng Nguyệt Khích vẫn đứng im không nhúc nhích, ánh mắt theo đuôi tên liếc sang trái.

Đuôi tên rung động, thân tên cắm sâu vào tường, thậm chí còn lún vào mấy tấc.

Nếu một tên này đâm vào yết hầu, chỉ sợ sẽ xuyên thủng hắn.

"Bắn lệch rồi, may mà không làm huynh bị thương." Hề Chiêu búng dây cung: "A huynh, muốn chơi nữa không?"

"Chơi chứ, sao lại không chơi cho được." Nguyệt Khích cười tủm tỉm đáp, dường như hoàn toàn không để ý liệu mũi tên có bắn trúng hắn hay không.

Hề Chiêu lại kéo dây cung.

Trong khoảnh khắc mũi tên thành hình, nàng đột nhiên nói: "Nguyệt Khích, đợi thân thể khỏe hơn chút nữa, ta vẫn muốn đi."

"Đi?" Nguyệt Khích nhận ra gần đây nàng cứ luôn nhắc đến chuyện này, thì lập tức hỏi: "Muội muốn đi đâu?"

"Không biết, nhưng mấy ngày trước ta có lật xem bản đồ." Hề Chiêu vừa nói, vừa nhắm một mắt lại, mũi tên chậm rãi ngắm qua vai, cổ, khuôn mặt, đôi mắt hắn...: "Phía đông thành Thái Âm có một tòa thành trì, đa phần là phàm nhân sinh sống. Ở đó còn có thư viện, có thể cho phàm nhân tu luyện dưỡng tâm."

Lời cuối vừa dứt, nàng buông dây cung.

Mũi tên rời dây, cuốn theo làn gió sắc bén, vô cùng chuẩn xác mà đâm xuyên qua trái cây, rồi lại cắm vào tường thêm mấy phần.

Trái cây nát tan tành, trong khoảnh khắc trước khi bị nước ép văng trúng, Nguyệt Khích tiến về trước một bước, tránh đi.

Hề Chiêu tiếp tục nói: "Chờ tới khi đến đó rồi, huynh cũng có thể thường xuyên đến thăm ta. Nếu huynh không chê, đợi ta tìm được chỗ ở rồi còn có thể sắp xếp cho huynh một gian phòng."

Một lời này của nàng nói cực kỳ chậm rãi và từ tốn, Nguyệt Khích cũng thật sự tưởng tượng ra vài thứ.

Nếu muội ấy đi tìm chỗ ở, nhất định sẽ chọn một nơi thật yên tĩnh, không giống như bây giờ, lúc nào cũng có người ra vào quấy rầy.