Vẻ mặt Lận Kỳ vẫn bình thản như thường: "Không sao, đây là trách nhiệm của ta."
Nguyệt Khích gật đầu, lại nói: "Nhưng theo như đại ca sắp xếp, hai vị đạo trưởng đều ở tại tiểu trúc Ninh Viễn, không biết có gặp khó khăn gì mà lại tìm đến chỗ tiểu muội ta? Nếu có việc gì cần sắp xếp, cứ đến tìm ta."
Lận Kỳ vốn đến vì con hổ con kia.
Hề Chiêu sợ bị người khác phát hiện, nên nàng dứt khoát nuôi hổ con trong gian nhà trồng hoa này, mấy ngày nay vết thương của hổ con đã khá hơn rất nhiều, vừa mới ngủ.
Nhưng hắn còn nhớ lời nàng nói việc này không thể để người khác biết, nên giấu giếm đáp: "Không có khó khăn gì, chỉ là trò chuyện với Hề cô nương rất hợp ý."
"Hợp ý?"
Nguyệt Khích nở nụ cười, nhưng mặt mày vẫn còn tia giận dữ.
"Vậy hai người đã nói những gì thế, để ta nghe thử xem, biết đâu ta cũng thấy thú vị thì sao?"
Vừa dứt lời, Hề Chiêu vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng: "Thấy thú vị, rồi sau đó lại đi kể cho đại ca nghe phải không?"
Ý cười trên mặt Nguyệt Khích hoàn toàn biến mất.
Lận Kỳ đưa mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người.
Không cần nhìn kỹ, hắn cũng nhận ra Hề Chiêu đang giận dỗi người này, còn vị nhị công tử Nguyệt gia kia lại mang một sự thù địch khó hiểu với hắn.
Hắn không muốn dính líu vào mối quan hệ phức tạp của hai bên, vừa lúc nhận được hạc giấy truyền tin từ Thái Nhai, thì tiện thể đứng dậy nói lời cáo từ.
Nguyệt Khích không nói nhiều, chỉ mong hắn lập tức rời đi.
Tốt nhất là biến mất luôn, đừng bao giờ quay lại nữa!
Hề Chiêu biết Thái Nhai tìm hắn ắt có việc gì đó, nên cũng không giữ lại. Nàng cầm chiếc dù giấy, đưa cho hắn: "Tiểu đạo trưởng, cầm dù này mà đi, khỏi phải dầm mưa."
Nguyệt Khích nhìn thấy cảnh này, cả trái tim như ngâm trong nước ép quýt đầu hạ, chua xót đến nỗi toàn thân run rẩy.
Hắn trừng mắt, nhìn trân trân vào chiếc dù, hận mắt mình không thể đâm thủng một lỗ to đùng trên người nó, cuối cùng không nhịn được châm chọc: "Lận đạo trưởng lợi hại như vậy, mà ngay cả thuật tránh mưa cũng không biết sao?"
Một lời này quả thực chua đến nhức cả răng.
Tay Lận Kỳ đã chạm vào dù, nghe vậy, cơ thể cũng khựng lại.
Hắn và Hề Chiêu cùng lúc nhìn về phía Nguyệt Khích.
Thấy dáng vẻ nửa người ướt sũng kia của hắn, Hề Chiêu bật cười chẳng hề nể nang: "Thuật tránh mưa của huynh là giỏi nhất, trực tiếp biến bản thân mình thành cái dù luôn đúng không, đầu ướt đẫm hết rồi kìa."
"Đúng, ta là cái dù." Nguyệt Khích liếc nhìn Lận Kỳ: "Lận đạo trưởng đừng cầm cái dù đó nữa, cứ trực tiếp cầm ta mà đi, để ta ở đây chỉ tổ làm phiền lòng người!"
Lận Kỳ sớm đã nghe kể về tính cách của thứ tử Nguyệt gia ở chỗ sư phụ mình, biết Nguyệt Khích vốn là một người kiêu ngạo ngang ngược.
Giờ được tận mắt chứng kiến, đúng thực là một kẻ không nói đạo lý.
Hắn không muốn dính líu nhiều với người này, sau khi đón lấy dù, chỉ nói: "Sư phụ thúc giục, ta xin cáo từ trước."
Đợi hắn đi xa rồi, Nguyệt Khích mới lại nhìn về phía Hề Chiêu, trong lời nói chứa đầy ý bất mãn: "Lúc mới đến phủ thì phòng ta và đại ca như phòng ma phòng quỷ, kẻ này mới đến được có mấy ngày, hai người đã cùng nhau thưởng hoa ngắm mưa rồi. Sao, một kẻ ít nói lại hợp ý muội hơn phải không?"
Hề Chiêu liếc nhìn hắn: "Nếu ta nói phải, huynh có thể bớt nói đi hai câu không?"
Nguyệt Khích câm nín, lại bị gió lạnh thổi hai cơn, cuối cùng mới lấy lại được bình tĩnh.
"Tuy Tuy." Hắn hạ giọng: "Muội đang giận ta vì chuyện dán bùa phải không?"
Hắn còn muốn nói chuyện này sao?
Hề Chiêu mím môi, ngồi trên ghế, không vui nói: "Không dám giận, kẻo lát nữa huynh lại đi mách đại ca."
Nguyệt Khích bị câu này chặn họng hồi lâu, không dám thốt lên lời nào.
"Tuy Tuy ngoan, sao ta lại nói với huynh ấy chứ?" Hắn kéo ghế đến bên cạnh nàng: "Lần trước là vì muội gặp quỷ, chuyện này nếu không xử lý tốt còn có thể tổn hại đến tuổi thọ của muội, nên ta mới nói với đại ca. Gặp chuyện kiểu này, đại ca vẫn đáng tin cậy hơn."