Sau Khi Xuyên Sách Trở Thành Con Của Sói

Chương 12

Diệp Lang cương quyết tiếp tục tìm kiếm, không tiếc bất cứ cái giá nào để tăng thêm phần thưởng.

Cho đến khi mùa mưa ập đến.

Ngay cả những người vì tiền mà làm việc cũng không muốn mạo hiểm lưu lại rừng Sương Mù trong mùa mưa. Không ai muốn nhận nhiệm vụ này, bởi tất cả đều hiểu rằng hy vọng tìm thấy cô bé nhỏ là vô cùng mong manh. Thậm chí, ngay cả thi thể cũng không chắc có thể tìm được.

Vậy nên, trước khi cơn mưa trút xuống, tất cả các đội lính đánh thuê đều rút đi.

Diệp Lang ngồi đó, khuôn mặt đờ đẫn, không một chút cảm xúc.

Một chiếc cốc giấy chứa nước ấm được đặt trước mặt ông, nhưng ông không có bất kỳ phản ứng nào.

Người đàn ông khác, cũng tiều tụy không kém, nhìn thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh Diệp Lang. Anh ta cầm lấy chiếc cốc giấy trên bàn, hai tay giữ chặt, nhưng không nói lời nào.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, nước trong cốc đã nguội lạnh. Người đàn ông thở dài một tiếng nặng nề, rồi vỗ nhẹ lên vai Diệp Lang, khẽ nói: "Hãy nén đau thương."

Bên ngoài, gió mưa rít gào, sấm chớp liên hồi không ngừng.

Diệp Lang im lặng hồi lâu, cuối cùng mới cất tiếng, giọng nói khàn đặc: "Con bé vẫn còn sống... Con bé đang đợi tôi đưa nó về nhà."

Ông thậm chí không thể nói ra chữ "chết." Đôi môi khô nứt, phát ra những tiếng khản đặc, như rít qua cổ họng: "Tôi cứ cảm thấy như nghe thấy giọng Tiểu Tri Chi đang gọi tôi... Con bé nói nó sợ lắm, nó muốn về nhà..."

"A Lang… " Người đàn ông cắt lời ông, ánh mắt đầy bất nhẫn: "Anh phải tỉnh táo lại. Anh biết rõ khu rừng này đáng sợ thế nào. Một đứa bé mới chỉ ba tháng tuổi, không thể nào sống sót được. Người phụ nữ đó còn chết thảm như vậy, huống chi là một đứa trẻ sơ sinh? Ngay cả khi ban đầu con bé không bị thú dữ ăn thịt, thì việc nằm lại một mình trong khu rừng này cũng chỉ là một cách chết bi thảm khác.

Hơn nữa... đã hai tháng trôi qua rồi. Rắn rết, côn trùng, chuột bọ, chim thú... khí hậu ẩm lạnh, không có thức ăn, không có nước... Bất kỳ thứ nào trong số đó cũng đủ để gϊếŧ chết một đứa trẻ không có sự bảo vệ nào."

"Trừ phi… " Anh ta cười khổ: "Có một loài thú săn mồi nào đó tỏ lòng thương xót, không chỉ không ăn thịt con bé mà còn tha về tổ và nuôi nấng. Nhưng chuyện đó có khả năng sao? Động vật trong rừng Sương Mù có trí thông minh cực cao, chúng có thể phân biệt rõ trẻ con của loài mình và loài khác."

Người đàn ông tiếp tục nói, giọng trầm buồn: "Suốt hàng trăm năm qua, con người đã dùng vô số cách nhưng vẫn không thể khám phá hết khu rừng này. Các hoạt động của con người chỉ giới hạn ở vùng rìa, và ngay cả ở đó, cũng phải đối mặt với những rủi ro to lớn. Mỗi năm, không biết bao nhiêu mạng sống đã bị khu rừng này nuốt chửng. Bất kỳ ai vào khu rừng đều phải ký cam kết sinh tử."

"Cánh rừng rộng lớn vô biên này chứa đầy những loài côn trùng độc, lớp sương mù độc hại vĩnh viễn không tan, những sinh vật hung dữ và khổng lồ hơn bất kỳ nơi nào trên thế giới. Đây cũng là kho báu thiên nhiên phong phú nhất, được cho là nơi vẫn còn tồn tại những loài sinh vật tưởng chừng đã tuyệt chủng từ lâu. Trường điện từ đặc biệt của khu rừng này bảo vệ nó, ngăn chặn mọi sự thăm dò của con người. Con người là sinh vật duy nhất không thể tồn tại lâu dài trong khu rừng này."

Anh ta hít một hơi sâu, giọng càng thêm nặng nề: "Nếu người phụ nữ đó không mang Tiểu Tri Chi vào rừng, mà vứt con bé ở bất kỳ nơi nào khác, thì con bé vẫn còn cơ hội sống sót. Nhưng điều đó lại càng không thể xảy ra."

"Họ đã truy đuổi rất sát. Người phụ nữ đó đã lén lút vào rừng bằng đường bất hợp pháp nhưng sau khi vào rừng, cô ta không hề che giấu hành tung. Có người từng tận mắt nhìn thấy cô ta bế theo một đứa trẻ tiến sâu vào rừng. Chúng ta chỉ đến muộn một bước, và kể từ đó, không ai còn tìm thấy dấu vết nữa."

Khuôn mặt người đàn ông lộ rõ vẻ đau buồn. "Anh... chấp nhận sự thật đi."

Diệp Lang lắc đầu thật chậm, giọng nói như tự khẳng định với bản thân: "Tiểu Tri Chi sẽ không rời xa tôi như vậy. Con bé nhất định vẫn đang đợi tôi, đợi cha đưa nó về nhà..."

"A Lang, xảy ra chuyện như thế này không ai mong muốn, nhưng anh phải vực dậy tinh thần! Anh là trụ cột của gia đình, chị dâu và Tri Ngôn vẫn cần anh. Họ đang đợi anh trở về!"

Nhắc đến vợ con, nét mặt của Diệp Lang càng thêm đau khổ. "Tôi đã làm mất Tiểu Tri Chi rồi..."

Người đàn ông kia nghĩ đến tính cách của chị dâu, chỉ biết im lặng. Nếu không phải vì chị dâu quá sốc khi nghe tin Tiểu Tri Chi bị bắt đi, đến mức tinh thần hoảng loạn rồi ngã cầu thang, đập đầu chấn thương và gãy chân, phải ở lại bệnh viện để điều trị, chắc chắn chị ấy đã theo đến đây. Cho đến giờ, tin tức về Tiểu Tri Chi vẫn được giấu kín với chị ấy.