Dù toàn thân bị liếʍ đi liếʍ lại một lượt, Diệp Tri Chi vẫn không phản ứng, đôi mắt trống rỗng, như thể hồn vẫn chưa về lại cơ thể.
"Đùng đoàng—"
"Ầm ầm ầm—"
Tiếng sét vang rền như xé toạc bầu trời, nối tiếp là những tiếng sấm động long trời lở đất, cả ngọn núi dường như cũng rung chuyển. Tiếng động ấy khiến cả đàn sói giật mình bật dậy, đuôi cứng đờ, đôi mắt ánh lên vẻ cảnh giác, đồng loạt nhìn ra bên ngoài.
Những con sói con cụp tai, tru lên vài tiếng, rồi vội vàng chạy về bên cạnh mẹ của chúng.
Một chú sói con lao lên ổ cỏ khô, chui đầu vào bụng sói mẹ, để lộ cái mông tròn béo, đuôi lông xù co chặt lại. Cả thân hình nhỏ xíu không dám động đậy, nằm im thin thít.
Sói mẹ không để ý đến chú sói con kia. Nó nhận thấy Diệp Tri Chi bắt đầu có phản ứng, liền liếʍ cô càng nhanh hơn, như để trấn an.
Diệp Tri Chi bị tiếng sấm vang rền như long trời lở đất kéo về thực tại. Đôi mắt vô hồn của cô dần lấy lại ánh sáng, cảnh tượng trước mắt bắt đầu hiện rõ.
Không biết từ lúc nào, ánh sáng trong hang động đã tối mờ đi, tầm nhìn trở nên khó phân biệt. Thứ rõ ràng nhất trước mắt cô chỉ là đôi mắt sói xanh lục phát sáng trong bóng tối.
"Oa—" Một tiếng khóc đột ngột vang lên. Diệp Tri Chi bỗng òa khóc, tiếng khóc ré lên chói tai, vang dội cả hang động, thậm chí át cả tiếng mưa rơi như trút bên ngoài.
Không rõ là cô bị Lang Vương dọa hay do tiếng sấm làm hoảng sợ, nhưng Diệp Tri Chi không thể kiểm soát được mình, bật khóc nức nở trong lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy.
Quá đáng sợ!
Một đứa trẻ loài người nhỏ bé như cô, lại bị đưa vào hang sói, là chuyện gì thế này? Nếu không có ký ức từ kiếp trước thì không sao, vì "không biết thì không sợ." Nhưng bây giờ, cô phải trực tiếp đối diện với những con sói hung dữ thế này…
Cô muốn về nhà, hu hu hu…
Diệp Tri Chi nhắm chặt mắt, gào khóc không ngừng. Đôi tay nhỏ bé quờ quạng, ôm chặt lấy cái đầu sói cúi thấp trước mặt mình. Những giọt nước mắt to như hạt mưa không ngừng tuôn rơi.
Nghe thấy tiếng khóc của cô, con sói con lúc trước đang chui rúc trong ổ cũng lập tức rút đầu ra, quên cả sợ hãi. Nó bò đến gần cô, chen vào bên cạnh, dùng cái đầu lông xù của mình cọ cọ lên người cô. Đôi mắt thú sáng rực ánh lên vẻ lo lắng: [Em gái, đừng sợ mà.]
Diệp Tri Chi vẫn không ngừng khóc, một tay cô túm chặt lấy bộ lông mềm mại của sói con, tiếng khóc càng lúc càng thê thảm.
Những con sói trưởng thành đang nằm nghỉ cũng không khỏi giật giật tai, rồi vội vã rúc đầu vào dưới chân để tránh âm thanh. Chúng ngầm lẩm bẩm: [Con sói con này giọng thật to, tiếng tru nghe quái dị quá.]
Tiếng khóc không ngừng của Diệp Tri Chi vang vọng khắp hang động, kéo dài mãi không dứt. Âm thanh lan ra ngoài cửa hang nhưng chẳng được bao xa đã bị cơn mưa xối xả nuốt chửng, tự nhiên không thể truyền tới căn cứ của con người ở rìa rừng, cách đó hàng ngàn dặm.
Căn cứ rộng lớn đứng lặng lẽ bên bìa khu rừng, bị cơn mưa rả rích bao phủ, như một màn sương mờ che khuất mọi hoạt động bên trong.
Thế giới này sở hữu khu rừng bí ẩn nhất, rừng Sương Mù, nay đã bước vào mùa mưa. Những đội lính đánh thuê hay các đội tìm kiếm chính quy đã rút lui trước khi mùa mưa bắt đầu, sau hai tháng tìm kiếm mà không mang lại kết quả.
Tại một khách sạn nhỏ nằm ở rìa căn cứ, nơi dành riêng cho người dân tạm trú, một người đàn ông cao lớn nhưng lại có dáng vẻ khom lưng mệt mỏi đang ngồi lặng lẽ trong góc. Mái tóc ông rối bời, đôi mắt đỏ ngầu, gương mặt không cạo râu đã lâu trông đầy vẻ uể oải và tiều tụy.
Người đàn ông, tên là Diệp Lang, lẽ ra đang ở độ tuổi sung sức nhất, nhưng mái tóc ông nay đã điểm bạc chỉ sau một đêm.
(*Thời điểm này Diệp Lang vẫn còn trẻ, nhưng mình vẫn để ngôi xưng là ông luôn, sau này khi nữ chính lớn lên mình không đổi nữa.)
Hai tháng trước, đội lính đánh thuê mang về tin tức rằng người phụ nữ kia đã chết, nhưng còn cô con gái nhỏ lại không có tung tích. Tin dữ ấy khiến mái tóc của Diệp Lang chuyển bạc trắng ngay trong đêm.
Diệp Lang không tin những gì họ nói. Ông tin rằng con gái nhỏ của mình, Tiểu Tri Chi, vẫn còn sống, vẫn đang chờ ông ở một góc nào đó trong khu rừng này để được ông đưa về nhà. Điều ông hối hận nhất là tại sao lúc đó mình không đi cùng đội lính đánh thuê, mà lại chọn hướng đi khác cùng một đội tìm kiếm khác. Nếu không, ông đã có thể là người đầu tiên tìm thấy con gái mình.
Khi ông nhận được tin báo và quyết định quay lại khu vực đó, đã là trưa ngày hôm sau. Hiện trường bị phá hủy nghiêm trọng, mọi thứ đều lộn xộn. Họ đã lùng sục khắp nơi dựa theo phạm vi xung quanh, nhưng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.