Sợ Xã Hội Tham Gia Chương Trình Tạp Kỹ Với Nhóc Rồng Con Bạo Rồi!

Chương 11

"... Đợi đã, em tham gia chương trình thiếu nhi này, trẻ con ở đâu ra?" Đang lúc nói chuyện, Thẩm Dữ Hòa đột nhiên nghĩ đến trọng điểm, có chút hoang mang.

Người khác đều có gia đình riêng, cậu một thanh niên độc thân, lấy đâu ra nhóc con?

"Cái này thì không sao, nghe nói là sẽ đến cô nhi viện chọn một đứa." Nói rồi, Lang Hâm dừng lại một chút, giọng điệu kỳ lạ, "Anh thấy ý của Lạc Tinh là muốn chọn một đứa kém hơn một chút, để làm nền cho tên lưu lượng kia, nhưng anh nghe nói tổ sản xuất của chương trình rất khó tính, chắc sẽ không cho phép Lạc Tinh làm loạn, nên cuối cùng thế nào, vẫn chưa biết."

Thẩm Dữ Hòa nghe vậy gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Bản thân cậu sao cũng được, chỉ mong trên chương trình đứa nhỏ không bị bắt nạt.

Nghĩ đến đây, Thẩm Dữ Hòa chớp mắt: "Nếu được, em muốn một đứa có tính cách giống em, cũng lười biếng như vậy, như thế hai chúng em vui vẻ nằm thẳng đến hết chương trình."

Lang Hâm nói đùa: "Biết đâu lại cho cậu một đứa trái ngược, siêu hướng ngoại thì sao."

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Dữ Hòa dần trở nên kỳ lạ, trong đầu không hiểu sao lại nghĩ đến đứa trẻ lạc đường cậu gặp hôm nay rồi đưa đến cục cảnh sát, nghĩ đến hành vi của đối phương, cậu không nhịn được rùng mình, lẩm bẩm: "Thôi thì bỏ đi..."

*

Sau khi xác định tham gia chương trình thiếu nhi, Thẩm Dữ Hòa cũng không vội vàng, cứ làm những gì mình cần làm, mặc kệ ngày tháng trôi qua.

Cùng lúc đó, Cố Nguyên Chiêu bị đưa đến cục cảnh sát, rồi lại vì không có hộ khẩu mà bị chuyển đến cô nhi viện --

"..."

Bị ép ở cô nhi viện mấy ngày, cuối cùng Cố Nguyên Chiêu cũng hiểu ra đây là thế giới hiện đại hoàn toàn khác với đại lục Thần Uyên, nhóc không phải vì sắp phi thăng mà phải chịu đựng sự tôi luyện của Thiên Đạo, mà theo cách nói của người ở đây, là xuyên không.

Xuyên đến đây, trở thành một đứa trẻ.

Sau khi hiểu rõ, Cố Nguyên Chiêu bình tĩnh hơn.

Nhóc không mấy bận tâm đến việc mình bị nhỏ đi, ngược lại cho rằng đây là cơ hội tốt để kiểm chứng năng lực của mình.

"Không sao cả, đối với ta bắt đầu lại từ đầu chẳng qua chỉ là sự rèn luyện!"

Kẻ mạnh, dù ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể thích nghi được.

Cố Nguyên Chiêu nhìn chăm chú ra khung cảnh bên ngoài cửa sổ cô nhi viện, cười lạnh.

Trong lòng nhóc đang nghiêm túc lên kế hoạch làm sao để lật đổ thế giới xa lạ này, một lần nữa dương oai uy nghiêm Long Ngạo Thiên của mình, khiến cho tên tuổi Cố Nguyên Chiêu vang danh khắp thế giới, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng.

Cho đến khi bên cạnh vang lên một giọng nói--

"Bạn nhỏ Chiêu Chiêu, không được đặt chân lên ghế nha!" Dì ở cô nhi viện nhẹ nhàng nhắc nhở.

Cố Nguyên Chiêu vì chiều cao chưa đủ nên phải dẫm lên ghế mới nhìn thấy cảnh vật bên ngoài cửa sổ: "..."

Cơ thể nhóc cứng đờ, lạnh mặt đặt chân xuống khỏi ghế, xoay người, vẻ mặt nén giận.

Khốn kiếp, chớ khinh thiếu niên nghèo!!!