Lúc đó Thẩm Dữ Hòa còn thiếu một tháng nữa mới đủ 18 tuổi, Lạc Tinh đã lợi dụng kẽ hở, sau đó Thẩm Dữ Hòa biết chuyện đã không đồng ý, muốn kiện Lạc Tinh, nhưng lại bị ba mẹ nuôi ngăn cản, Thẩm Dữ Hòa đến giờ vẫn còn nhớ rõ những lời cặp vợ chồng đó nói, nói rằng nuôi cậu bao nhiêu năm tốn bao nhiêu tiền, kết quả lại không muốn vào giới giải trí kiếm tiền báo đáp họ, mắng cậu là đồ vô ơn bạc nghĩa. Thẩm Dữ Hòa không thể tin được, vì nhiều lý do mà cảm thấy lạnh lòng, liền đồng ý, coi như vào Lạc Tinh để trả ơn nghĩa mười mấy năm cho ba mẹ nuôi, tiền kiếm được trong khoảng thời gian đó cũng không cần, sau khi hết hạn hợp đồng, cậu sẽ rời khỏi Lạc Tinh, cũng rời khỏi nhà ba mẹ nuôi, hai bên không ai nợ ai.
Chỉ là trong lòng vẫn còn chán ghét, không có sắc mặt tốt với công ty, cộng thêm chứng sợ xã hội, vì vậy từ đó về sau, Thẩm Dữ Hòa bắt đầu cuộc sống lười biếng trong giới giải trí của mình, vừa làm cho có những công việc mà công ty giao cho, vừa cố gắng hoàn thành việc học của mình, rồi tiếp tục lười biếng, chỉ chờ đến khi hết hạn hợp đồng để thoát khỏi sự kiểm soát của công ty và ba mẹ nuôi.
Đã bốn năm trôi qua.
Vì vậy dù đã vào giới giải trí lâu như vậy, đến bây giờ Thẩm Dữ Hòa vẫn chỉ là một diễn viên tuyến 18 mờ nhạt, thuộc kiểu chẳng ai quan tâm.
Còn cậu và Lang Hâm quen biết nhau cũng gần như từ lúc mới vào nghề.
Khác với cậu, Lang Hâm tốt nghiệp chuyên ngành quản lý nghệ sĩ, là một người quản lý bài bản, chỉ là tính tình anh ấy nhiệt tình thẳng thắn, bị công ty lừa, lại thêm kinh nghiệm non nớt không giỏi ứng biến, đắc tội người khác, trong ngành quản lý bị cô lập, đúng lúc đó Thẩm Dữ Hòa buông xuôi sự nghiệp không có tương lai, không ai muốn dẫn dắt, nên được giao cho Lang Hâm.
Hai người coi như cùng cảnh ngộ, qua lại nhiều lần, sự nghiệp không có tiến triển gì, ngược lại trở thành bạn tốt.
Nghĩ đến đây, Thẩm Dữ Hòa không nhịn được mỉm cười, tâm trạng thoải mái hơn vài phần.
Lang Hâm vốn có thể nghỉ việc đến nơi khác phát triển, nhưng vì hợp đồng dài hạn của Thẩm Dữ Hòa với công ty chưa kết thúc, Lang Hâm lo lắng sau khi anh ấy đi Thẩm Dữ Hòa lại bị giao cho người khác rồi bị bắt nạt, nên đã ở lại, ít ra anh ấy vẫn có thể chăm sóc, Thẩm Dữ Hòa tuy không nói ra miệng, nhưng trong lòng rất cảm kí©ɧ ŧìиɧ nghĩa của người bạn này.
Vì vậy thỉnh thoảng cậu lại xuống bếp mời anh ấy ăn, mấy cái khác không nói, tay nghề nấu nướng của cậu cũng khá tốt.