Thục Phi Hôm Nay Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 38

Bị hỏi, Vân Oanh chỉ còn cách chọn một câu chuyện thích hợp và nhớ rõ để kể cho Chu Thái Hậu nghe.

Không ngờ Chu Thái Hậu nghe rất thú vị, hứng thú dâng cao, nàng không thể không kể tiếp rất nhiều câu chuyện đã đọc từ thoại bản.

Chỉ là trước đây không biết Chu Thái Hậu cũng thích những thứ này.

Nhẫn nại kể xong một câu chuyện khác, Vân Oanh nhớ đến việc mình đang thiếu thoại bản nên kịp thời nói: "Những câu chuyện này đều là thϊếp đã đọc từ trước. Đáng tiếc là gần đây không tìm thấy thoại bản nào hay, nếu không có thể kể thêm cho Thái Hậu nương nương hai câu chuyện nữa."

Chu Thái Hậu mỉm cười.

"Ngươi thích đọc sách như vậy, chi bằng khi rảnh rỗi hãy đến Tàng Thư Các tìm kiếm xem có hợp ý không."

Sách trong Tàng Thư Các của cung đình rất phong phú, hơn nữa các hiệu sách ở Đại Yên mới xuất bản sách vở gì, bất kể thể loại nào cũng sẽ mua về cất giữ.

Mà lời này rõ ràng là cho phép nàng tự do ra vào Tàng Thư Các.

Mắt Vân Oanh sáng lên, lập tức đứng dậy vái lạy: "Tần thϊếp tạ ơn Thái Hậu nương nương ban ân."

Chu Thái Hậu cười nói: "Mau đứng lên đi."

Lúc này, Từ ma ma tiến lên bên tai Chu Thái Hậu nhỏ giọng nhắc nhở giờ giấc.

Chu Thái Hậu lại nói: "Giờ không còn sớm nữa, Vân tiệp dư, ai gia cũng không tiện giữ ngươi lại lâu, ai gia rất thích những câu chuyện của ngươi hôm nay. Chỉ là ngươi tuy có lòng tiết chế ăn uống nhưng nên chú ý chừng mực, tránh tổn thương thân thể, mất nhiều hơn được."

"Vâng, tần thϊếp sẽ tuân theo lời dạy của Thái Hậu nương nương."

Vân Oanh đáp lời Chu Thái Hậu, sau đó hành lễ cáo lui, rời khỏi cung Vĩnh Thọ.

Nhưng không ngờ rằng đến một chuyến cung Vĩnh Thọ lại thu hoạch được nhiều như vậy.

Sau này có thể tự do ra vào Tàng Thư Các, còn phải lo thiếu thoại bản thú vị để đọc sao?

Vân Oanh tâm hài lòng túc trở về Thanh Trúc Các.

Càng không ngờ rằng, ngày hôm sau, Chu Thái Hậu lại sai Từ ma ma đến ban thưởng thức ăn cho nàng.

Lời đồn về việc Vân Oanh được Chu Thái Hậu sủng ái đã lan truyền khắp nơi trong cùng một ngày.

"Cái gì?!"

"Thái Hậu nương nương ban thưởng thức ăn cho Thanh Trúc Các?"

Cố Trăn Trăn nghe được chuyện này từ miệng đại cung nữ Thúy Mai, vô cùng kinh ngạc, lại sinh ra tức giận, còn có thêm hai phần buồn bã. Rõ ràng là nàng ta đã lấy lòng Thái Hậu nương nương trước, tại sao lại không được đối xử như vậy? Tại sao Thái Hậu nương nương không thương xót nàng ta, mà lại chỉ thương xót Vân Oanh? Vân Oanh rốt cuộc có bản lĩnh gì, mà ngay cả Thái Hậu nương nương cũng sủng ái nàng như vậy?

Nàng ta không hiểu nổi.

Thực ra, Vân Oanh cũng không hiểu lắm.

Việc nàng ra vào Tàng Thư Các có lẽ có liên quan đến việc trước đây nàng đã quyên tặng vàng bạc, coi như là một chút khen thưởng cho nàng.

Ban thưởng thức ăn...

Nhưng nếu không hiểu rõ thì nàng cũng không muốn tốn thời gian.

Cũng không muốn lãng phí thức ăn, sau khi tiễn Từ ma ma đi, nàng liền thưởng thức hai món ăn ngon được đưa tới.

Đợi đến khi ăn no uống đủ, đứng bên cửa sổ nhìn trời đất bỗng nhiên đổ một trận mưa như trút nước cùng những khóm trúc xanh biếc bị mưa xối rửa, Vân Oanh đột nhiên nhớ lại một chuyện cũ kiếp trước. Sau khi hoàn hồn, nàng gọi Bích Ngô đến thì thầm dặn dò vài câu.

Trận mưa này kéo dài nhiều ngày không dứt.

Đêm đó, đúng lúc nửa đêm, mưa vẫn chưa tạnh, tiếng mưa rơi tí tách, trong rừng trúc xanh biếc ngoài Thanh Trúc Các, hai con rắn lục toàn thân xanh biếc lặng lẽ bò đi. Chẳng mấy chốc, chúng lặng lẽ lẻn vào phòng của Vân Oanh.