Thục Phi Hôm Nay Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 37

"Cũng lâu rồi ta không cầm bút..."

Vân Oanh thầm lẩm bẩm một câu, tạm thời đi tắm rửa trong phòng tắm.

Đợi nàng từ phòng tắm trở về thì nghe Bích Ngô nói rằng sau khi Hoàng đế rời khỏi điện Triều Huy của Hiền phi thì lại đến điện Quỳnh Hoa của Đức phi. Không lâu sau lại rời khỏi điện Quỳnh Hoa đến Thính Vũ Lâu của Cố Trăn Trăn, mà lúc này đã rời khỏi Thính Vũ Lâu trở về điện Cần Chính.

Vân Oanh bật cười, không khỏi cảm thán Hoàng đế đối với tiền triều hậu cung đều là một kiểu làm việc nhanh gọn dứt khoát như kiếp trước.

Nàng không hứng thú với việc Hoàng đế có lật thẻ bài của phi tần hay không, có sủng hạnh ai hay không, chỉ coi như chuyện nhàn rỗi nghe qua, để Bích Liễu giúp nàng lau khô tóc.

Nhưng Vân Oanh không ngờ rằng ngày hôm sau Chu Thái Hậu sẽ sai người đến mời nàng đến cung Vĩnh Thọ.

Mặc dù kiếp trước từng được Chu Thái Hậu đánh giá một câu nhưng nói cho cùng thì nàng và Chu Thái Hậu không có ân oán gì, kiếp này trở lại, nàng cũng không oán hận bà.

Xuống khỏi kiệu, Vân Oanh theo tiểu cung nữ đi vào trong điện.

Nàng chậm rãi bước lên hành lễ với Chu Thái Hậu: "Thần thϊếp bái kiến Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương vạn phúc."

Chu Thái Hậu nhìn Vân Oanh đi vào, gật đầu nói: "Vân tiệp dư miễn lễ."

"Tạ Thái Hậu nương nương." Vừa mới tạ ơn xong, Vân Oanh lại bị Chu Thái Hậu gọi đến trước mặt.

Khi Vân Oanh tiến vào, Chu Thái Hậu đã mơ hồ cảm thấy nàng gầy đi hai vòng.

Lúc này nhìn kỹ lại, quả thực gầy đi không ít, Chu Thái Hậu bèn hỏi: "Một thời gian không gặp, Vân tiệp dư sao lại gầy đi nhiều thế?"

"Thϊếp gầy đi sao?" Vân Oanh hơi sửng sốt, sau đó trong mắt thoáng hiện lên một tia vui mừng.

Chu Thái Hậu thấy đôi mày đôi mắt nàng ẩn ẩn nhuốm chút vui mừng, lại nhớ đến Hoàng đế nói nàng bữa nào cũng ăn cơm thô canh đạm, không khỏi bật cười: "Vân tiệp dư sao lại vui mừng như vậy?"

Vân Oanh khom người hành lễ nói: "Thưa Thái Hậu nương nương, từ khi vào cung thϊếp đã béo lên không ít, cho nên những ngày này thϊếp ăn uống kiêng khem. Thái Hậu nương nương nói thϊếp gầy đi, vậy thì nỗ lực của thϊếp không uổng phí, thϊếp mới không nén được vui mừng. Nhất thời có chút thất lễ, xin Thái Hậu nương nương thứ tội."

Chu Thái Hậu nghe Vân Oanh nói, lại nhớ đến sáng sớm Cố mỹ nhân đến cung Vĩnh Thọ thỉnh an.

Lúc đó bà cũng nói Cố mỹ nhân hình như gầy đi, liền được Cố mỹ nhân ẩn ý than thở, nói rằng sau khi hiến tặng vàng bạc thì cuộc sống túng thiếu đi nhiều.

Ngược lại Vân Oanh…

Không những không có ý than thở, thậm chí còn vui vẻ hớn hở, nói rằng trước đây nàng vốn đã béo rồi.

Nếu như Cố mỹ nhân ngày nay túng thiếu là thật thì trước kia Vân tiệp dư hiến tặng vàng bạc nhiều hơn Cố mỹ nhân, sao lại không túng thiếu? Nhưng lại không thấy nàng có chút ý tứ cầu công xin thưởng, cầu xin thương xót nào, tính tình như vậy thì không trách được Hoàng đế sủng ái.

Ánh mắt Chu Thái Hậu lướt qua cổ tay thon thả của Vân Oanh, vẻ mặt dịu dàng đi đôi phần.

"Không sao." Chu Thái Hậu mỉm cười, ra lệnh ban ghế mời trà, đợi Vân Oanh ngồi xuống rồi lại hỏi nàng gần đây bận rộn những gì.

Vân Oanh vẫn thành thật nói: "Thϊếp vô năng, không nghĩ đến việc tiến thủ, gần đây chỉ đọc vài quyển thoại bản truyền kỳ."

Chu Thái Hậu "Ồ" một tiếng, tò mò hỏi: "Đều là những câu chuyện gì?"