Dù sao cũng mới thổ lộ, nói không chừng là tên biếи ŧɦái thích chạm lung tung vào quần áo của người ta.
Bạn cùng phòng tốt bụng sẽ không mặc kệ câu nài nỉ của cậu đó chứ?
“Cạch” một tiếng, cửa mở ra, một cánh tay rắn chắc cầm quần áo duỗi ra ngoài, quần áo đầy đủ cả, ngoại trừ qυầи ɭóŧ.
“Bỏ vào thau là được, cảm ơn.” Quần áo đã được xếp vuông vắn ngay ngắn, tất nhiên là hắn đã xếp quần áo gọn gàng ở trong phòng tắm rồi mới cầm ra ngoài.
Bồ Dao hơi lo lắng lúc xếp quần áo Nghiêm Luân đã lấy chìa khóa ra. Cậu nhìn cánh tay Nghiêm Luân, cậu đột nhiên đẩy thật mạnh cửa phòng tắm một cái, Nghiêm Luân ở trong phòng tắm không hề có phòng bị nên hắn bị Bồ Dao đẩy lùi hơn nửa thước.
Hắn đỏ mặt, tay chân luống cuống cầm khăn lông lên che chắn, đôi mắt đúng lúc nhìn sang nên bốn mắt nhìn nhau với Bồ Dao.
Trong lòng Bồ Dao lộp bộp một cái, cậu vội vàng đóng cửa phòng tắm lại, “Rầm” một tiếng vừa mạnh vừa lớn, cậu theo bản năng lùi lại ba bốn bước, sợ hãi thở hổn hển.
Con ngươi Nghiêm Luân đã đổi màu rồi.
Lấy con ngươi làm trung tâm, xung quanh từ từ lan màu giống như đang nhuộm vậy, một nửa con ngươi chuyển sang màu xanh lục rất nhạt.
Người bình thường sẽ không có màu con ngươi như thế. Lúc tiến vào ký túc xá của Nghiêm Luân, cậu đã chú ý tới đôi mắt của hắn, đôi mắt của hắn theo tiêu chuẩn mày kiếm mắt sáng, con ngươi đen láy.
Không giống với bây giờ.
Tay chân Bồ Dao luống cuống sờ nắn cái quần mà Nghiêm Luân giơ ra. Hình như ông trời đang giúp cậu, trong túi quần có chìa khóa!
Cậu vội vã lấy chìa khóa ra rồi ném quần áo của Nghiêm Luân ra rất xa. Sau đó, cậu lấy ba lô từ trong ngăn tủ ra, nhét toàn bộ thức ăn nước uống mà Nghiêm Luân mang về vào ba lô.
Nghiêm Luân sắp biến thành xác sống rồi nên mấy thứ này hãy để cho người sống như cậu ăn đi, cậu muốn về nhà.
Nhét đồ vào ba lô xong, cậu nhặt cái ống nước bằng sắt vừa rồi quăng ở cạnh cửa lên, cậu dán lỗ tai ở lên cánh cửa cố gắng lắng nghe. Khi xác định là không có tiếng bước chân, cậu mới thật cẩn thận tra chìa khóa vào ổ.
Tay hơi run nên mất hai giây mới cắm chìa vào được ổ khóa. Giờ phút này, trong ký túc xá đã hơi tối, thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, giờ đã là hoàng hôn.
Một tiếng “Răng rắc” vang lên, cuối cùng ổ khóa cũng được mở ra!