[Xuyên Nhanh] Thanh Thuần Học Đệ

Chương 5

Bồ Dao ảo não về hành động vừa rồi của mình, hệ thống đã có ý đồ xấu.

[Ký chủ không có nghiêm túc xem con ngươi của cậu ta à? Màu sắc con ngươi của bạn cùng phòng đã thay đổi rồi.]

057 tỏ vẻ tiếc nuối. Tuy rằng ký chủ còn tính là lanh lợi, biết nên làm như thế nào để đạt được mục đích, nhưng xác sống không có lý trí, đặc biệt là bạn cùng phòng này của cậu sẽ biến thành Vua xác sống mà bất cứ người sở hữu dị năng nào nghe cũng rén trong tận thế.

Có thể trở thành Vua xác sống không thể thiếu giai đoạn tích lũy máu thịt từ trước, sao hắn sẽ bỏ qua đồ ăn có sẵn trong ký túc xá cơ chứ? Bị nhốt cùng một con quái vật đánh mất lý trí trong ký túc xá tựa như bị nhốt chung một nhà giam với một con thú rất mạnh đang đói khát, kết cục đã rõ ràng.

Trái tim Bồ Dao nhảy lên. Tuy rằng cậu không quá tin tưởng lời hệ thống nói, nhưng hễ là chuyện liên quan tới mạng nhỏ của mình, cậu cần đi kiểm tra thử một chút.

Bồ Dao căng thẳng nuốt nước miếng, cậu gõ cửa phòng tắm: “Nghiêm Luân.”

Cậu sợ giây tiếp theo thứ bước ra là một xác sống.

Tim cậu đang đập rất nhanh.

Bồ Dao vừa dứt lời, tiếng nước ở bên trong đột nhiên im bặt.

“Chuyện gì?”

Bồ Dao thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, nghe tiếng Nghiêm Luân khiến đầu óc cậu tỉnh táo hơn.

Bồ Dao nói: “Cậu lấy quần áo ra đây, tôi giặt giúp cậu.”

Phòng tắm im lặng một lúc, qua bốn năm giây sau mới nghe thấy tiếng trả lời: “Không cần, cảm ơn, tự tôi giặt, tôi, tôi phải giặt quần áo dơ, tôi rất thích sạch sẽ…”

Mười ngón tay của Bồ Dao chưa từng động qua nước. Từ nhỏ đến lớn, cậu cũng chưa từng giặt quần áo qua. Vừa mới khai giảng đại học, cậu vốn đang lo lắng chuyện phải giặt quần áo như thế nào, không ngờ mình lại đột nhiên xuyên qua thế giới xác sống.

Nguyên nhân muốn kêu Nghiêm Luân lấy quần áo ra ngoài là vì cậu nhớ rõ Nghiêm Luân cất chìa khóa ở trong túi quần.

Bồ Dao lại nói tiếp: “Hiện tại, tôi không có chuyện gì làm nên muốn tìm chút việc để làm, cậu đưa quần áo cho tôi đi, tôi ngân quần áo ở trong thùng trước, thùng của cậu có màu gì?”

“… Màu xanh lam.”

“Được, có phải là cậu lo lắng tôi động chạm lung tung hay không? Ta sẽ không làm vậy đâu… Cậu yên tâm…” Giọng điệu của Bồ Dao do dự cứ như đang lo lắng bạn cùng phòng sẽ ghét chuyện cậu động chạm bừa vào quần áo của hắn.