Không thể phủ nhận rằng Vân Thế Nhất là một nam nhân vô cùng xuất sắc, không chỉ có ngoại hình anh tuấn, mà tính cách lại còn dịu dàng.
Mặc dù hiện tại nàng vẫn chưa biết hắn có bao nhiêu tài sản, nhưng nhìn cách bố trí trong phòng, chắc hẳn rất giàu có. Nếu ở thời xưa, một nam nhân như vậy không biết sẽ bị bao nhiêu nữ nhân theo đuổi.
Tiếc là những thông tin còn sót lại trong đầu nàng về thế giới này không đầy đủ, đa phần chỉ là những mảnh ghép rời rạc, không thể tìm hiểu rõ ràng.
Mặc xong quần áo, người hầu đã pha trà, mang nước rửa mặt đến.
Hai người hầu thân cận của nàng là những cậu bé rất tuấn tú, là của hồi môn từ Nguyễn gia, một tên là Noãn Xuân, người kia là Noãn Tình. Nghe tên đã biết bọn họ có thân phận đặc biệt, không phải là những người hầu bình thường. Ngoài việc hầu hạ các công việc, khi cần thiết, cũng có thể hầu hạ trên giường.
Một dịch vụ toàn diện hai trong một.
Noãn Xuân cầm lấy chiếc lược để chải tóc cho tiểu thư nhà mình, trước khi xuất giá, đây luôn là công việc của cậu. Nhưng lại bị Vân Thế Nhất giành lấy.
Từ hôm qua, quyền lợi mà cậu đã đảm nhiệm suốt nhiều năm nay bị tước mất, sáng nay lại như thế nữa, khóe mắt Noãn Xuân ánh lên vẻ thất vọng, không dám chống đối. Dưới ánh mắt ra hiệu của Vân Thế Nhất, cậu cúi đầu lặng lẽ rời khỏi phòng.
Mọi thứ đã được chuẩn bị xong xuôi, trên búi tóc gọn gàng của nàng được cắm một chiếc trâm vàng. Nàng nhìn vào gương đồng để ngắm dung mạo của mình.
Trong gương là hình ảnh một thiếu nữ khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, làn da rất trắng, khuôn mặt trái xoan, mũi miệng nhỏ nhắn, tinh xảo, đôi mắt sáng long lanh như hồ nước, một dáng vẻ dịu dàng đầy duyên dáng.
Đây không phải là một nhan sắc khiến người ta phải kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại giống như một đóa hoa lan thanh tao tự nhiên, mang đến một cảm giác trang nhã và thanh lịch.
Cũng được lắm, nếu ở kiếp trước, với dung mạo này nàng cũng có thể trở thành một idol nhỉ.
Vân Thế Vĩ ngủ đủ rồi, cuối cùng cũng tỉnh dậy, vội vàng mặc quần áo qua loa, rồi nhảy đến ôm chầm lấyNguyễn Châu, hôn một cái lên gò má trắng nõn của nàng: “Châu Châu nhà ta rất đáng yêu, mùi trên người rất thơm.”
Sức lực của hắn rất mạnh, tay lại không biết nhẹ nhàng, khiếnNguyễn Châu cảm thấy không thoải mái. Nàng nhìn Vân Thế Nhất cầu cứu: “Đại biểu ca...”
Vân Thế Nhất bước đến đẩy đệ đệ của mình ra: “Lăn qua một bên, mau đi xem xe ngựa đã chuẩn bị xong chưa. Ăn cơm xong còn phải về nhà thăm thân.”
Vân Thế Vĩ cũng rất dứt khoát, hét lớn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu Phong, Tiểu Sơn, chuẩn bị xong xe ngựa chưa? Nếu chưa thì nhanh lên.”
Nguyễn Châu không khỏi che miệng cười, Vân Thế Nhất cười khổ: “Đúng là đồ vô dụng.”
Bữa sáng khá đơn giản, một đĩa măng khô xào thịt, một đĩa mộc nhĩ trộn lạnh, một đĩa thịt kho, một đĩa sườn non kho, sáu loại bánh ngọt và một tô canh bí đỏ hầm thịt bò.
Vân Thế Vĩ thích ăn thịt, thịt kho và sườn non kho đều bị hắn ăn sạch. Nguyễn Châu và Vân Thế Nhất thích những món ăn thanh đạm hơn, nhưng Nguyễn Châu luôn ăn rất ít vào bữa sáng, nàng chỉ ăn một bát canh và nửa miếng bánh rồi đặt đũa xuống.