Sau Khi Vạn Người Ghét Bỏ Đi, Bọn Họ Hối Hận Rồi!

Chương 10

Tài xế bên kia nói chưa được hai câu thì cửa xe phía sau Bentley mở ra, Úc Tầm Xuân liền dập tắt điếu thuốc còn gần nguyên vào thùng rác bên đường.

Không ngờ vừa quay đầu lại, một khuôn mặt nhìn qua đã khó quên liền đập vào mắt, cậu theo bản năng nhìn Yến Thanh Xuyên từ trên xuống dưới, khác với bộ vest chỉnh tề khi rời khách sạn hôm qua, hôm nay người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi vải lanh màu yến mạch, cổ áo hơi mở, tay áo xắn lên, vạt áo sơ mi được nhét vào trong quần, làm cho đôi chân trông càng dài hơn.

Chỉ đứng bên đường thôi cũng đã tạo nên một cảnh đẹp.

"Sao anh lại ở..." Nói được một nửa, nhưng vì có người khác xuống xe nên giọng Úc Tầm Xuân hơi khựng lại.

Một người đàn ông mặc vest màu xám nhìn cậu, gật đầu rồi cùng tài xế rời đi.

Úc Tầm Xuân nhìn Yến Thanh Xuyên một cái, lại nhìn chiếc Bentley kia một cái, rồi lại nhìn Yến Thanh Xuyên một cái.

Kim chủ.

Dùng sắc đẹp để hầu hạ người khác.

Hay cho trai bao (gạch bỏ) người mẫu nam bận rộn.

Yến Thanh Xuyên nhìn thấy không sót chữ nào trên bão bình luận trong lòng Úc Tầm Xuân đang hiện lên mặt cậu.

Anh mỉm cười với Úc Tầm Xuân: "Ông chủ, em nói xem có trùng hợp không?"

Úc Tầm Xuân cười gượng: "Anh bận rộn thật đấy."

"Cũng bình thường, hôm nay xong việc rồi, không bận."

Úc Tầm Xuân không có tâm trạng thảo luận với anh về cái công việc không tiện công khai kia, mặt lại đen ra hiệu cho anh: "Tôi phải gọi điện thoại."

Tuy không có số điện thoại của Úc Trì Hạ, nhưng muốn có số của cậu ta cũng không khó, Giản Tư Châu chắc chắn có.

Chuông điện thoại reo hồi lâu mới được bắt máy: "A lô."

Giọng nói không phải của Giản Tư Châu khiến Úc Tầm Xuân hơi ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng phản ứng lại: "Úc Trì Hạ, cậu đang ở cùng Giản Tư Châu à?"

"Anh..." Úc Trì Hạ dè dặt: "Anh đừng hiểu lầm, em và anh Giản không phải như anh nghĩ đâu."

Úc Tầm Xuân tức cười: "Tôi nghĩ là như nào?"

Úc Trì Hạ vội vàng nói: "Hôm qua em ở chỗ vụ cháy bị hoảng sợ, tối ngủ không ngon, anh Giản lo cho em nên mới ở cùng em..."

"Ồ, hai người ở bên nhau cả đêm qua."

"Chúng em không phải..."

Úc Tầm Xuân ngắt lời cậu ta: "Giản Tư Châu đâu?"

"Đang tắm." Úc Trì Hạ giải thích: "Anh, anh tin em đi, chúng em thật sự không phải như anh nghĩ, em và anh Giản không có gì cả."

Giản Tư Châu bước ra khỏi phòng tắm, vừa nhìn đã thấy Úc Trì Hạ cúi đầu ngồi trên giường, mái tóc đen xoăn vô cùng mềm mại, cổ vừa thon vừa trắng, hiện lên màu hồng nhạt, nằm gọn trong chiếc chăn mềm mại của khách sạn, giống như một viên kẹo ô mai bọc trong lớp kem bơ mềm mịn.