Chiếc xe phía trước đã dần dần dừng lại, cậu vội vàng đạp phanh, nhưng đã hơi muộn, rầm một tiếng liền đâm vào đuôi xe Bentley phía trước.
Úc Tầm Xuân theo quán tính lao về phía trước, rồi lại bị dây an toàn kéo giật lại.
Yến Thanh Xuyên đang nói chuyện với người khác ở phía trước cũng bị cú va chạm này làm cho chao đảo về phía trước.
Tưởng Châu vội vàng đỡ lấy anh: "Không sao chứ?"
Yến Thanh Xuyên xua tay.
Tài xế cởi dây an toàn: "Để tôi xuống xem sao."
Yến Thanh Xuyên quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Úc Tầm Xuân đang ngồi trên ghế lái ở phía sau.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt to đặc trưng của Úc Tầm Xuân vài giây, rồi đột nhiên cậu như lên cơn, nghiến răng nghiến lợi đấm một cú vào không khí phía trước.
Yến Thanh Xuyên khẽ cười.
Tưởng Châu nhìn anh với vẻ kỳ lạ: "Cậu cười cái gì?"
Khi anh ta hỏi câu này, Úc Tầm Xuân đã mở cửa xuống xe.
Úc Tầm Xuân vừa đến đã vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi các anh, trên xe không có ai bị thương chứ?"
Vụ va chạm từ phía sau này chắc chắn là lỗi của cậu, nhưng chỉ cần không ai bị thương thì mọi chuyện khác đều là chuyện nhỏ.
Cậu ưa nhìn, cười lên mắt cong cong, vừa nói vừa xé bao hộp thuốc lá trên tay, rõ ràng là người biết cách giao tiếp, biết cách giải quyết.
Khác hẳn với thái độ khi ở cùng Yến Thanh Xuyên.
Tưởng Châu cùng anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn Úc Tầm Xuân rồi lại nhìn Yến Thanh Xuyên, tò mò hỏi: "Cậu quen à?"
Yến Thanh Xuyên: "Hôm qua kiếm được một khoản ngoài."
Tưởng Châu: "Hả? Cái gì? Khoản ngoài gì?"
Yến Thanh Xuyên: "Đây là ông chủ của tôi."
Tưởng Châu: "? ? ?"
...
“Anh bạn, anh xem xe này sau khi sửa xong tôi sẽ thanh toán cho anh, hay là để lúc xe tôi đưa đi cùng xong thì anh đến thẳng lấy xe luôn?"
Úc Tầm Xuân và tài xế chiếc Bentley đã di chuyển xe vào lề đường. Tuy là tông vào đuôi xe nhưng cả hai xe nhìn có vẻ không bị hư hỏng nặng, tuy nhiên cụ thể thì vẫn phải chờ công ty bảo hiểm xác định
Chuyện này không nghiêm trọng, cũng dễ giải quyết.
Vừa nói, cậu lại đưa điếu thuốc nữa cho bác tài.
Đầu ngón tay của bác tài vàng ố, răng cũng hơi đen, là một người hút thuốc lâu năm, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhận điếu thuốc Úc Tầm Xuân đưa, lý do là ông chủ không thích mùi thuốc lá.
Nói đến mức này, Úc Tầm Xuân cũng không tiếp tục nữa.
Về câu hỏi của cậu, tài xế cần phải xác nhận lại với ông chủ.
Úc Tầm Xuân mỉm cười gật đầu, sau khi tài xế quay người đi thì cậu liền ngậm điếu thuốc vào miệng, cúi đầu châm lửa cho mình, khóe môi lập tức trở nên thẳng băng.
Cửa kính phía sau chiếc Bentley hạ xuống, từ góc độ của cậu chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ một chút mái tóc đen của đối phương.
Cậu nhanh chóng rời mắt khỏi người tài xế, nhìn chằm chằm vào phần cản trước(*)hơi lõm của mình, phả ra một làn khói trắng.
(*)Cản trước xe:
Làm cậu vừa tức vừa buồn cười.