"Lần thứ hai khi tôi tỉnh lại, tôi tưởng mình gặp ác mộng, nhưng trong lòng lại tràn đầy sợ hãi, nên vẫn ở trong lớp không đi đâu cả. Nhưng khi đến sáu giờ, tất cả mọi người trong tòa nhà này đều biến thành quái vật. Tôi còn chưa kịp chạy xuống lầu đã bị bọn họ đánh ngã..."
Nhạc Tuyển nói đến đây thì nỗi sợ hãi khi chết vẫn còn đọng lại trong lòng, khiến anh ta không thể kiềm chế mà cả người phát run.
Anh ta hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc rồi mới tiếp tục: "Lần thứ ba tỉnh lại, tôi cũng không biết phải làm gì. Sau khi ngẩn người trong lớp một lúc, tôi muốn tìm một chỗ không có người để trốn. Nhưng khi tôi vừa chạy xuống lầu, đã thấy cậu nhảy xuống..."
"Chờ đã!" Diệp Lê nghe đến đây, đột nhiên ngắt lời anh ta: "Nói như vậy, cộng thêm lần này, thì cậu đã trải qua bốn vòng rồi?"
"Đúng!" Nhạc Tuyển gật đầu: "Sao vậy?"
Diệp Lê khẽ nhíu mày.
Số lần tuần hoàn của anh ta nhiều hơn cô một lần. Cộng thêm lần này cô mới trải qua lần thứ ba.
Chênh lệch thời gian này liệu có điều gì kỳ lạ không?
Nhưng ký ức của nguyên chủ lại thiếu hụt, cũng có thể ký ức lần đầu tiên cô trải qua đã bị xóa đi.
Diệp Lê tạm thời không thể xác định, nên không nhiều lời: "Không có gì, cậu tiếp tục đi!"
Nhạc Tuyển tiếp tục nói: "Sau khi cô nhảy lầu, động tĩnh gây ra rất lớn, rất nhiều người tụ lại xem. Tôi nghe người khác nói cậu học lớp 11, tên là Ninh Ninh, nên đã nhớ kĩ. Lúc đó tôi nghĩ xảy ra chuyện của cô thì mọi thứ sau đó hẳn là sẽ thay đổi. Nhưng đến sáu giờ, mọi người vẫn biến thành quái vật, cậu cũng không thể thoát được... Vậy nên, sau khi tỉnh lại tôi vẫn luôn chờ cậu. Chuyện sau đó thì cậu cũng biết rồi đấy!"
"Ừ, biết." Ánh mắt Diệp Lê nhàn nhạt, "Cậu thấy tôi chưa chết, nên cố ý chạy đến hỏi tôi có muốn chết hay không!"
Nghe ra sự châm chọc trong lời nói của cô có, Nhạc Tuyển chỉ có thể cười khổ.
Những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua khiến anh ta gần như phát điên. Nếu không phải hành động khác thường của Diệp Lê khiến anh ta thấy hy vọng, thì chắc chắn giờ này anh ta đã hoàn toàn sụp đổ. Thế nên anh ta mới kích động đến mức không giữ mồm giữ miệng.
Nghe Nhạc Tuyển kể xong, Diệp Lê đã sắp xếp lại đầu mối và đưa ra một số câu hỏi: "Mỗi lần cậu tỉnh lại là vào lúc nào?"
"5h30!" Nhạc Tuyển khẳng định: "Mỗi khi tôi có ý thức thì chuông tan học cũng vừa vang lên."
Giờ tan học của trường là cố định vào lúc 5h30.
Diệp Lê gật gật đầu.
Cô nhớ lần đầu tiên tỉnh dậy, lúc đi ra khỏi phòng học đã nhìn đồng hồ, là khoảng 5h40.
Trừ thời gian trì hoãn ở lớp học ra, thời gian cô tỉnh dậy có lẽ là vào khoảng 5h35.
Diệp Lê cũng nói về thời gian của mình, rồi lại hỏi: "Vậy trong những ngày này, ngoài tôi ra, cậu có phát hiện ai khả nghi khác không?"
Có một thì sẽ có hai, không chừng còn có những người khác bị mắc kẹt trong không gian tuần hoàn này.
Nếu tìm ra được, nhiều người có nghĩa là sẽ có nhiều manh mối hơn.
"Hẳn là... không còn ai nữa."
Nhạc Tuyển hơi chần chừ lắc đầu: "Bình thường mỗi chiều tối sau khi tan học tôi đều tới thẳng sân thể dục tập luyện, rất ít khi giao lưu với bạn học bên cạnh, nên khó có thể phát hiện ra sự khác thường của họ."
Nếu không phải Diệp Lê nhảy lầu gây tiếng động quá lớn, thì có lẽ anh ta đã không nhanh chóng chú ý đến cô.
"Cậu là học sinh chuyên thể thao à?" Diệp Lê hỏi.
Cô đã nghe anh ta nhắc đến sân thể dục hai lần. Ở cấp ba chỉ có những học sinh chuyên thể thao mới đến sân thể dục tập luyện.
"Đúng!" Sắc mặt Nhạc Tuyển có chút kỳ quái, "Cậu không biết tôi hả?"
"Không biết!" Mặt Diệp Lê lạnh nhạt, nghiêm túc nói bừa: "Tôi là học sinh mới chuyển trường, không quen biết nhiều người cho lắm."
"Ồ." Nhạc Tuyển không mảy may nghi ngờ, còn chủ động giới thiệu bản thân, "Tôi tên Nhạc Tuyển, học lớp 3 ban tự nhiên, là học sinh chuyên thể thao môn bơi lội."
Diệp Lê nghe xong nhướng mày.
Trường này có tổng cộng 14 lớp lớp 12. Từ lớp 1 đến lớp 9 là các lớp ban tự nhiên. Còn từ lớp 10 đến lớp 14 là các lớp ban xã hội.
Theo thành tích, ban tự nhiên từ lớp 1 đến lớp 4, ban xã hội lớp10 và 11 là những lớp chọn. Các lớp còn lại đều là lớp bình thường.
Thông thường, những học sinh chuyên thể thao cần dành nhiều thời gian để luyện tập, thời gian học tập rất hạn chế, nên thành tích văn hóa thường không cao. Hầu hết họ đều ở lớp bình thường.
Nhưng Nhạc Tuyển lại ở lớp chọn, điều này chứng tỏ thành tích học tập của anh ta rất tốt.
Khó trách vừa rồi cô hỏi, Nhạc Tuyển lại cảm thấy lạ.
Người đẹp trai, học giỏi như anh ta, còn xuất sắc về thể thao thường ắt là nhân vật đình đám trong trường, đi đến đâu cũng trở thành trung tâm chú ý. E là, chẳng có ai mà không biết anh.
Nhưng chuyện này không liên quan gì đến Diệp Lê, cô lại hỏi thẳng: "Cậu biết bao nhiêu về nữ sinh nhảy lầu ở trường trước đây?"
Vì đối phương đã chấp nhận rằng mình là học sinh mới đến, không biết nhiều về trường học, nên Diệp Lê không cần phải quanh co nữa.
"Nữ sinh nhảy lầu..." Nhạc Tuyển nhíu mày, cố gắng nhớ lại, "Đó là chuyện một tháng trước, cô gái đó hình như tên là Ôn Tuyết, học lớp 2 ban tự nhiên. Lúc chuyện xảy ra, tôi đang tham gia một cuộc thi bên ngoài trường. Khi tôi về thì mọi chuyện đã được giải quyết, nên tôi không nắm rõ tình hình cụ thể. Chỉ nghe nói là cô ấy đã xảy ra mâu thuẫn với bạn học khác rồi tức giận nhảy lầu."
Diệp Lê: "Cô ấy đã mâu thuẫn với ai?"
Nhạc Tuyển lắc đầu: "Cái này thì tôi không biết rõ."
"Vậy cậu có biết thời gian cô ấy nhảy lầu không?" Diệp Lê hỏi.
"Hình như là vào lúc chạng vạng tối." Nhạc Tuyển suy nghĩ một hồi, "Đúng vậy, cũng là sau khi tan học!"
Cũng là vào lúc chạng vạng sau khi tan học?!
Diệp Lê hơi nheo mắt lại.
"Sao vậy?" Nhạc Tuyển cảm thấy có gì đó, hỏi lại: "Chẳng lẽ cậu nghĩ chúng ta bị mắc kẹt ở đây có liên quan đến cô ấy?"
"Tôi không biết!" Diệp Lê lắc đầu.
Có thể có, cũng có thể không. Hiện tại manh mối trước mắt không đủ để trực tiếp chứng minh mối quan hệ giữa hai người.
"Boong..."
Trong lúc trò chuyện, đột nhiên một tiếng chuông thanh thúy vang vọng khắp sân trường.
Cả hai đồng thời nhìn về phía gác chuông bên dưới, chỉ thấy kim phút trên đồng hồ giờ này đã chỉ đúng con số 12.
"Sáu giờ rồi!" Sắc mặt Nhạc Tuyển lập tức thay đổi, rõ ràng trở nên hoảng hốt.
Tiếng chuông trong trẻo như tiếng kèn báo hiệu cái chết đối với anh ta.
Quả thật, theo sáu tiếng chuông vang lên, tất cả ánh sáng xung quanh thoáng chốc tắt ngấm.
Trời đất như bị bao phủ bởi một lớp vải đen dày, tăm tối và u ám, làm cho người ta không thể thở nổi. Những tòa nhà đứng sừng sững trong bóng tối như những con quái vật khổng lồ, há miệng như muốn nuốt chửng người khác, chực chờ động đậy.
Lúc này, cả ngôi trường như một hòn đảo đơn độc, trôi lơ lửng trong bóng tối vô tận.
Mà ở trên hòn đảo hoang đó, khung cảnh mục nát, xác sống khắp nơi.
Diệp Lê thò đầu nhìn xuống dưới lầu. Vô số thân ảnh tập tễnh lảo đảo kéo đến như thủy triều, ồ ạt xô vào tòa nhà.
"Rầm!"
Đúng lúc này, cánh cửa sắt hoen gỉ bỗng nhiên vang lên một tiếng nặng nề.