Bây giờ là giờ tan học, trên hành lang người qua người lại. Nhạc Tuyển cao lớn như vậy đứng đó rất dễ thu hút sự chú ý.
Diệp Lê không định thảo luận vấn đề với người khác dưới ánh mắt của mọi người. Cô chỉ nói một câu "Đi theo tôi", bất kể người đó có đồng ý hay không, cô liền xách cây lau nhà đi về phía cầu thang.
Nhạc Tuyển cũng không nói gì, bước theo, vừa quan sát nữ sinh trước mắt.
Cô trông hơi gầy. Lúc nãy ngồi không để ý, giờ nhìn mới thấy cô chỉ cao đến ngực mình, cùng lắm là cao một mét năm lăm.
Tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn nhỏ nhắn, ngũ quan bình thường. Ngoại hình phổ thông, chỉ có thể miễn cưỡng coi là thanh tú, nhưng đôi mắt lại đen láy sáng ngời.
Không biết tại sao, trong tay cô còn cầm một cây lau nhà lớn, gần như cao bằng người cô ấy.
Có lẽ hơi nặng, cô đi mấy bước thì đổi từ xách thành kéo. Tấm vải lau bẩn thỉu vẽ ra một vệt nước lăn tăn trên mặt đất, khựng tới khựng lui, khiến Nhạc Tuyển đi sát phía sau suýt giẫm lên tấm vải mấy lần.
Vất vả lắm mới kéo được cây lau nhà đến chỗ cầu thang, tay Diệp Lê đã mỏi nhừ.
Nhìn bậc thang tầng tầng hướng lên trên, cô suy nghĩ một chút, dùng sức nhấc cây lau nhà lên hất mạnh về phía vai.
Ngay lập tức vải lau bay lên, nước bắn tung tóe.
Trên bộ đồng phục học sinh xuất hiện một vệt bẩn màu nâu, Nhạc Tuyển: "..."
Nhìn bóng người gầy gò khiêng cây lau nhà vất vả leo cầu thang, cùng với cây lau nhà lắc lư trước đầu, Nhạc Tuyển cuối cùng cũng nhịn không được mở miệng, "Hay là để tôi cầm giúp cậu đi."
Diệp Lê đang cố sức nhấc chân nghe thấy vậy quay người. Cây lau nhà trên vai cũng vẽ ra một đường cong theo sự chuyển động của cô.
Sau đó, cô nhìn thấy thiếu niên phía sau ngửa nửa người trên ra sau, vòng eo săn chắc mềm dẻo cong ra một đường cong xinh đẹp.
Quaoo, thiếu niên eo lực tốt!
Diệp Lê không nhịn được khen một tiếng trong lòng, vui vẻ nhận lời đề nghị của anh ta.
Nhạc Tuyển cẩn thận nhận lấy cây lau nhà trên vai cô, một tay nhẹ nhàng cầm lên, chân dài sải bước vượt qua cô, ba bước thành hai nhanh chóng đi lên lầu.
Diệp Lê bị bỏ lại phía sau, cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ: "..." Cảm giác bị xúc phạm!
Tòa nhà dạy học này cao tổng cộng sáu tầng, cầu thang bọn họ đang đi thông lên mái nhà của sân thượng.
Trong tòa nhà có hai cầu thang đi lên xuống. Nhưng lên đến tầng sáu, chỉ còn lại cầu thang bên trái tiếp tục thông lên mái nhà.
Nói cách khác, lên sân thượng chỉ có một con đường.
Lúc này, ở cuối cầu thang, cái chốt sắt trên cánh cửa thông lên sân thượng đang bị khóa chặt bởi một sợi dây xích nhỏ.
Nhạc Tuyển theo bản năng nhìn về phía Diệp Lê.
Diệp Lê thì hất cằm về phía cây lau nhà trong tay anh ta, ý tứ rõ ràng.
Nhạc Tuyển ngẩn người, sau đó hiểu ý giơ tay làm việc.
Vì vậy lần đầu tiên cây lau nhà được dùng theo cách khác, bị anh ta nắm chặt cán gỗ, dùng đầu cán đập vào ổ khóa.
"Đông đông" vài tiếng, khóa treo theo đó bị đập bật ra.
Mở khóa, kéo chốt, mở cửa, liền mạch lưu loát.
Hai người lần lượt lên sân thượng.
Trên sân thượng không có gì đặc biệt, trống rỗng, không có gì. Rào chắn bằng lưới sắt cao hai mét bao quanh bốn phía.
Gió cuối thu thổi lên người, khiến người ta cảm giác được lạnh lẽo.
Một mặt cửa sắt dựa vào sân thượng không có chốt cửa, chỉ có một cái tay nắm cửa hình bán nguyệt, từ bên ngoài không cách nào đóng cửa lại.
Lần này không cần Diệp Lê nhắc nhở, Nhạc Tuyển cầm cây lau nhà ra tay lần nữa.
Anh ta dẫm tấm vải xuống dưới chân, hai tay nắm chặt cán gỗ dùng sức kéo lên, tấm vải lập tức tách ra khỏi cây gậy gỗ.
Cửa mở ra phía ngoài, vì thế Nhạc Tuyển cầm gậy gỗ xuyên qua tay nắm cửa, bên kia cắm vào khe hở lan can cạnh cửa, kẹp cửa lại.
Nghĩ nghĩ, anh ta lại xé mấy cái dây vải bẩn thỉu, cột hai đầu gậy gỗ và tay cầm cửa, lan can bằng gỗ vào nhau.
Chờ anh ta đóng kỹ cửa, quay đầu thì thấy Diệp Lê đang đứng trước rào chắn, xuyên qua lưới sắt nhìn xuống. Bộ đồng phục rộng thùng thình trên người bị gió thổi phần phật, thân hình nhỏ bé như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bị thổi bay đi.
Nhạc Tuyển đi lên phía trước, chợt nghe thấy cô gái nhàn nhạt nói một câu, "Sắp sáu giờ rồi!"
Giờ phút này đồng hồ trên gác chuông phía dưới, kim phút khó khăn lắm mới nhích qua con số 10, không đến mười phút nữa là sáu giờ.
Nhạc Tuyển nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, một phát bắt được cánh tay của cô, thần sắc kích động, "Cậu cũng gặp phải đúng không, không phải vấn đề của riêng tôi có đúng không..."
Những gì nhìn thấy nghe thấy những ngày qua, lặp đi lặp lại, khiến anh ta cũng phải hoài nghi đầu óc mình xảy ra vấn đề, xuất hiện ảo giác đáng sợ!
"Buông tay!" Diệp Lê vẫn không có biểu tình gì, nhất thời trầm mặt xuống.
Cô dùng sức giãy dụa cánh tay, bàn tay đối phương lại như là vuốt bằng sắt thép, căn bản không tránh thoát được.
"Cậu nói cho tôi biết đi, cậu cũng giống tôi, tôi không điên đúng không?" Nhạc Tuyển vội vàng truy hỏi.
"Cậu thả tôi ra, tôi sẽ nói cho cậu biết!" Giọng nói của Diệp Lê cũng lạnh xuống.
"Cậu nói cho tôi trước, rồi tôi sẽ buông ra!"
Tâm trạng kích động khiến Nhạc Tuyển mất đi lý trí, anh ta giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, căn bản không muốn buông tay.
Ai ngờ ngay sau đó, cô gái thoạt nhìn mềm mại vô hại trước mắt này đột nhiên xoay người, vung lên một quyền, đánh mạnh vào bụng anh ta.
Nhạc Tuyển căn bản không hề đề phòng, bụng trúng một cái, cảm giác đau đớn khó nhịn nhất thời khiến anh ta cong người xuống, cũng buông lỏng tay ra.
Diệp Lê được tự do, lập tức bước nhanh thối lui, kéo dài khoảng cách với anh ta.
"Có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân!"
Cô đánh người, vẻ mặt lại cực kỳ lạnh nhạt, "Tôi rất ghét người khác đυ.ng vào tôi!"
Cơn đau khiến Nhạc Tuyển lấy lại lý trí, anh ta tự biết mình đuối lý, nhịn đau ngượng ngùng nói: "Xin lỗi!"
Diệp Lê lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta. Cô khoanh hai tay trước ngực, lời nói trực tiếp đi vào vấn đề chính: "Đến sáu giờ tối, tiếng chuông vang lên, trường học này sẽ biến thành một nơi hoang vu đổ nát trong nháy mắt. Xác sống khắp nơi như Quỷ Vực, những xác sống đó có thể chạy có thể ăn người. Nhưng chỉ cần cậu vừa chết, sẽ lập tức trở lại ngày này một lần nữa. Sau đó không ngừng tuần hoàn, lại tử vong, lại sống lại, đúng hay không?"
Khi cô nói lời này, một đôi mắt đen trong suốt không mang theo bất cứ cảm xúc gì, bình tĩnh tự nhiên tựa như một người đứng xem, mà không phải cô tự mình trải qua.
"Đúng... đúng vậy...!"
Nhạc Tuyển dùng sức gật đầu, giọng nói run rẩy vì kích động.
Anh ta không tự chủ được bước một bước về phía trước, nhưng nhanh chóng kịp phản ứng, vội vàng thu chân về.
"Vậy thì không sai, tình huống của tôi giống với cậu!" Cuối cùng Diệp Lê cũng trả lời khẳng định.
Từ khi Nhạc Tuyển tìm đến cô, bắt đầu hỏi thăm không đầu không đuôi, cô đã đoán được "dân bản xứ" trước mắt hẳn là giống như cô, cũng bị nhốt ở trong không gian tuần hoàn vô hạn này.
Chắc là mình đột nhiên nhảy lầu, thay đổi quỹ tích hành động vốn có, mới khiến anh ta chú ý.
"Cậu nói tình huống của cậu trước đi." Cô nói: "Hai ngày nay đã trải qua những gì."
"Sau lần đầu tiên tan học, tôi đến sân thể dục trong trường." Nhạc Tuyển như cuối cùng cũng tìm được đối tượng để thổ lộ, vội vàng mở miệng nói: "Sau đó tập luyện ở bể bơi một hồi. Lúc sáu giờ đồng hồ vang lên tôi đang ở trong phòng thay đồ. Lúc ấy vừa vặn còn có một đám đội viên đội bóng rổ của trường cũng ở đó. Sau đó, tôi bị quái vật do bọn họ biến thành cắn chết..."