"1, 2, 3, 4..." Sư Chi Phó dường như không có quá nhiều ý định lợi dụng Vu Mông Mông.
Anh chỉ an phận giữ chân cô, đếm số lần. Đến lần cuối cùng, Vu Mông Mông đã không còn chút sức lực nào.
Mệt mỏi ngã xuống, đến trâu còn không mệt như cô. Vu Mông Mông nằm thẳng trên đất, mồ hôi không ngừng chảy.
Sư Chi Phó cũng ướt đẫm mồ hôi, nhưng anh vẫn kiềm chế được cơn nóng bức trong cơ thể.
"Hay là chúng ta đổi trò chơi khác đi?" Sư Chi Phó lau mồ hôi, đề nghị.
Vu Mông Mông mệt mỏi vung tay: “Không được, hai người chơi đi." Nếu tiếp tục chơi nữa, cô chắc chắn sẽ mệt chết trong phòng tắm hơi. Đến giờ cô vẫn không hiểu trò chơi này có ý nghĩa gì.
Không biết là do cô không thông minh hay là vì hai người kia quá thông minh, nhưng dù có đổi trò chơi, cô cũng không chắc sẽ thắng.
"Tôi về phòng đây, hai người cứ tiếp tục chơi..." cô sẽ không quấy rầy họ, để họ có thời gian bên nhau, trở về phòng đi ngủ mới là điều quan trọng nhất.
"Vậy thì tốt, nghỉ ngơi sớm một chút." Sư Chi Phó nói lời chúc ngủ ngon như mọi khi, Nhậm Thành chỉ làm mặt lạnh.
Vu Mông Mông không quan tâm phản ứng của Nhậm Thành, cô mệt đến mức chỉ muốn lao ngay vào giường.
Không còn sức lực để đứng lên, Vu Mông Mông được Sư Chi Phó đỡ, tựa vào tường đi ra ngoài. Nếu có ai nhìn thấy, họ chắc chắn sẽ nghĩ cô vừa trải qua chuyện gì đó rấ mệt sức…
Sư Chi Phó nhìn cô rời khỏi phòng tắm hơi, chẳng bao lâu sau cũng đứng dậy: “Xong hơi gần xong rồi, anh Thành còn muốn tiếp tục không?"
"Ừm." Nhậm Thành đáp, thái độ với Sư Chi Phó cũng không khác biệt với Vu Mông Mông bao nhiêu.
"Anh Thành, nghỉ ngơi sớm đi."
Sau khi Vu Mông Mông bớt mồ hôi rồi tắm xong, cô thoải mái nằm lên giường mềm, không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
*
Ngày hôm sau, cô theo Nhậm Thành đến công ty. Đây là lần đầu tiên Vu Mông Mông ra ngoài nhìn thế giới, trên đường đi tinh thần phấn chấn, vừa đi vừa ngắm cái này, cái kia.
Một bảo vệ đi bên cạnh cũng không khỏi liếc nhìn cô. Nhậm Thành cuối cùng không nhịn được nữa, cô là đồ nhà quê thì không liên quan đến hắn, nhưng nếu là người bên cạnh hắn thì quả thật không thể coi thường.
"Cô bị sái cổ à?" Ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng như thường lệ.
"Hả? Sái cổ gì? Không có đâu, tối qua ngủ được mà..." Vu Mông Mông tưởng hắn định nói chuyện với mình một chút, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị Nhậm Thành cắt ngang.
"Không phải thì nhìn xung quanh làm gì? Cổ bị rút gân rồi hả?" Nhậm Thành nghiến chặt hàm răng.