Cứu Mạng! Ta Xuyên Vào Truyện Đam Mỹ Làm Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 5

Nhậm Thành không nói gì. Sư Chi Phó liếc mắt ra hiệu với Vu Mông Mông.

Lúc này Vu Mông Mông mới bắt đầu nhảy cóc. Mỗi lần ngồi xuống, cô lại tạo ra một cảnh tượng đặc biệt, làm hai người đàn ông đối diện phải đảo mắt.

Vì phải nhảy mà cơ thể cô bị rung lắc mạnh, dù vậy cô vẫn không nhận ra, 20, 21... Cứ thế mà mệt chết đi được.

Thở hổn hển, cuối cùng cũng xong. Cô ngồi thụp xuống, không kiềm được than nhẹ một tiếng.

Cô không biết lúc này, hình ảnh của mình quyến rũ đến mức nào, giống như một quả đào chín mọng, khiến người người đều muốn hái ngay.

"Khụ khụ..." Nhậm Thành ngượng ngùng ho một tiếng, nhưng ánh mắt vẫn thành thật nhìn về phía Vu Mông Mông.

Sư Chi Phó không ngừng mỉm cười, ánh mắt cũng không rời khỏi cô, suốt từ đầu đến cuối.

Vu Mông Mông hoàn toàn không nhận ra sự kỳ lạ của hai người, chỉ lo thở để lấy lại sức. 30 cái nhảy cóc đã khiến cô mệt đứt hơi, vậy mà Nhậm Thành lại bảo cô làm tới 50 cái.

Vu Mông Mông âm thầm nghĩ đến chuyện "trả thù" hắn, rồi vô tình bắt gặp ánh mắt của Nhậm Thành. Hai người nhìn nhau một lúc, Nhậm Thành ngơ ngác, vội vàng quay đi.

"Tôi làm xong rồi..." Lẽ ra cô định nói là 30 cái, nhưng sợ Nhậm Thành lật lại nợ cũ.

Sau đó, chơi vài lần nữa, Vu Mông Mông đều thua thảm hại. Ngoài trừ dựng ngược, cô gần như phải làm đủ tư thế thể dục thể thao.

"Gập bụng 30 cái." Nhậm Thành như một chiếc máy móc không cảm xúc, ra lệnh.

Vu Mông Mông mệt mỏi ngồi sụp xuống một bên: "Có thể không làm không?"

"Tôi đầu hàng." Vu Mông Mông giơ tay lên, ý nói cô thực sự không thể tiếp tục.

"Nằm ngửa gập bụng liên quan gì đến việc đầu hàng?" Nhậm Thành lạnh lùng hỏi.

Vu Mông Mông cố nén sự bực bội trong lòng, nghĩ thầm rằng hắn là kim chủ, hắn quyết định mọi thứ. Chỉ là 30 cái gập bụng thôi, cô có thể làm được.

"Hoặc có thể chọn một hình phạt khác, ví dụ như tiền phạt một vạn." Nhậm Thành lại tiếp tục ra điều kiện.

Tiền phạt? Cô không thể để mọi nỗ lực trước đó bị phí hoài, lần này nhất định phải cắn răng làm.

Vu Mông Mông vật vã nằm xuống: “Một trong hai người có thể giúp tôi giữ chân một chút không? Một mình tôi không thể làm nổi."

Sư Chi Phó lập tức “xung phong nhận việc”: “Để tôi.". Anh tình nguyện lên giúp Vu Mông Mông giữ chân.

Vu Mông Mông nhìn Nhậm Thành không nhúc nhích, nhịn không được trợn mắt với hắn.

Sư Chi Phó nhẹ nhàng ôm lấy chân cô, cố gắng không để ý đến cảm giác run động.

"Bắt đầu đi."