Toàn Bộ Kinh Thành Đều Lấy Mạng Sủng Ta

Chương 31: Đánh nhau giành muội muội

Khi Tôn tri phủ đến, ông thấy chính cảnh tượng này.

Tuế Tuế hiện tại không thể nói là xinh đẹp. Nhưng đôi mắt kia, như hai viên nho đen, sáng ngời linh động, đẹp tựa dải ngân hà.

Tôn tri phủ vốn định nhìn một chút rồi thôi, kết quả lại cứ nhìn mãi không rời, cuối cùng thốt lên: "Đứa trẻ này, trông xinh xắn quá."

Khánh Vương: "???"

Xinh xắn chỗ nào?

Tiểu cô nương nuôi đã lâu mà chẳng mập lên chút nào, vẫn là dáng vẻ gầy gò như trước.

Xinh xắn?

Thật sự không thấy.

Phong Huyền Thụy vốn đã rất phiền vì ba đứa mập cứ đòi cướp muội muội mình. Giờ Tôn tri phủ lại nói câu này, cậu càng cảnh giác, trừng mắt với ông như một chú sói con, nói giọng dữ dằn: "Ông cũng định cướp muội muội của ta à?"

Tôn tri phủ còn chưa kịp đáp, Tôn Vinh Lâm đã chạy qua, nhìn ông với ánh mắt khẩn thiết: "Ông nội, con muốn có một muội muội."

Nói xong lại sợ ông hiểu lầm, cậu nghiêng người, chỉ vào Tuế Tuế đứng không xa: "Muốn một muội muội có đôi mắt đẹp như vậy. Nếu giống muội muội này thì càng tốt!"

Phong Huyền Thụy: "???"

Các người đừng quá đáng như thế chứ!

Tuế Tuế từ trước đến nay đều là đứa trẻ bị ghét bỏ.

Cậu ghét nàng ăn nhiều cơm, mợ ghét tất cả mọi thứ về nàng. Biểu ca ghét nàng vì là "đồ con hoang không cha" biểu tỷ thì ghét nàng vì bẩn thỉu.

Ngay cả biểu đệ cũng chê nàng yếu đuối, không đủ sức cõng cậu ta chơi cưỡi ngựa.

Tuế Tuế chưa từng gặp phải tình huống có nhiều người thích mình đến mức muốn giành giật nàng như thế này.

Lúc này, nàng hoang mang không biết phải làm gì, căng thẳng nắm chặt áo của ca ca. Nàng nghĩ, dù có bao nhiêu người muốn cướp mình, nàng cũng không muốn rời xa ca ca. Vì bọn họ không phải ca ca.

Nàng chỉ thích ca ca mình.

Tuế Tuế sợ hãi, điều này lây sang Phong Huyền Thụy.

Cậu thiếu niên càng thêm giận dữ, chống nạnh hét lớn: “Ta xem ai dám giành muội muội với ta!”

Tôn Vinh Lâm vốn được cưng chiều từ nhỏ, tính cách không xấu nhưng lại bướng bỉnh và nói năng không kiêng nể.

Dù sao cậu bé cũng chỉ là một hài tử, không có tâm cơ, nghĩ gì nói nấy.

Nghe Phong Huyền Thụy nói vậy, Tôn Vinh Lâm lập tức không chịu thua, học theo dáng vẻ của Phong Huyền Thụy, cũng chống nạnh, ưỡn cái bụng tròn xoe của mình, hét lớn: “Giành thì giành, ta cũng thích muội muội này!”

Tôn tri phủ: …!

Cháu có thể đừng nói nữa không!

Tôn tri phủ đành cười gượng, kéo cháu trai lại.

Tôn Vinh Lâm thấy ông nội kéo mình?

Không được, cậu bé bắt đầu vùng vẫy, vừa quơ tay múa chân vừa hét: “Ông nội, con muốn muội muội, muốn muội muội!”

Bên cạnh là cặp sinh đôi nhà họ Khâu, biểu đệ của Tôn Vinh Lâm, cũng cùng tuổi, đều 11 tuổi nhưng nhỏ hơn vài tháng.

Thấy Tôn Vinh Lâm vùng vẫy, bọn họ cũng tham gia vào: “Cô gia, cô gia, người đồng ý đi, chúng con cũng thích muội muội này!”

Phong Huyền Thụy: ???

Các ngươi đừng quá đáng!

Tình cảnh này khiến Tuế Tuế bối rối.

Nàng nhìn trái nhìn phải, sau đó trốn ra sau lưng Phong Huyền Thụy.

Lũ trẻ nô đùa một hồi, làm hỏng gần hết đèn hoa đăng, không còn cách nào thả được.

Hơn nữa, vấn đề cần giải quyết lúc này không phải là thả đèn hoa đăng.

Mà là Phong Huyền Thụy không vui, Tôn Vinh Lâm không chịu về, thế là hai đứa trẻ lại lao vào nhau.

Cuối cùng, Khánh Vương không chịu nổi, bước lên hai bước, mỗi tay nhấc một đứa, mạnh mẽ tách cả hai ra.

Dù vậy, Phong Huyền Thụy và Tôn Vinh Lâm vẫn không phục, tiếp tục vừa đấm vừa đá vào không khí.

“Thả ta ra, ta muốn muội muội!”

“Ngươi nói bậy, muội muội là của ta!”

“Không được, ta thích, thì là của ta!”

“Ngươi nói bậy, rõ ràng là ta tìm thấy muội muội trước!”