Toàn Bộ Kinh Thành Đều Lấy Mạng Sủng Ta

Chương 30: Muốn cướp muội muội

Tôn tri phủ bắt đầu nghi ngờ đời mình. Ông quay đầu lại nhìn, phát hiện cháu trai mình lúc này đang chạy vòng quanh một đứa bé đầu trọc. Mặt sưng hai mảng xanh tím, còn vương nước mắt nhưng lại cười rất rạng rỡ.

Tôn tri phủ: "??"

Ơ hay?

Ông đã lớn tuổi rồi, vội vàng chạy đến, vậy mà cháu mình lại chẳng sao cả, thậm chí còn đang chơi đùa vui vẻ với người ta?

Mọi chuyện được giải quyết một cách bất ngờ và êm xuôi. Khánh Vương hỏi qua nguyên nhân, biết hai bên đều có lỗi nên bắt Phong Huyền Thụy và cậu bé mập - Tôn Vinh Lâm - dẫn đầu xin lỗi nhau, miễn cưỡng coi như hòa giải.

Nhưng thực sự khiến hai bên hòa giải chính là… Tuế Tuế.

Trong nhóm bạn của cậu bé mập, có một đứa hét lớn: "Đứa khóc thảm thương kia là muội muội đấy!"

Câu nói này như tiếng sét giữa trời quang, làm bọn trẻ mập đều đứng hình.

"Muội muội? Ở đâu ra muội muội?"

"Lại còn đáng yêu nữa chứ?"

"Muội muội không đáng yêu chút nào!"

Trong nhóm trẻ mập, một nửa có ấn tượng tốt về muội muội. Những đứa này vì không có muội muội nên nhìn thấy muội muội nhà người khác là phát thèm. Còn những đứa khác, rõ ràng là có muội muội và đã chịu nhiều "khổ sở" từ đó, nên bất kể bạn bè khuyên bảo thế nào cũng không cho rằng muội muội dễ thương.

Thế là, Tuế Tuế bị bọn chúng vây quanh.

Phong Huyền Thụy sợ hãi đến mức ôm chặt muội muội vào lòng, sợ ai đó đến cướp mất.

Tôn Vinh Lâm lúc trước khóc ầm trời, cả người tủi thân không chịu được.

Trong nhóm trẻ mập, cậu ta thê thảm nhất vì bị Phong Huyền Thụy đè lên người đấm vào mặt không ngừng. Nhưng lúc này, cậu ta lại cười vui nhất: "Đây thật sự là muội muội sao?"

Nói xong, cậu ta nhìn chằm chằm vào đầu trọc nhỏ của Tuế Tuế, dường như đang xác nhận xem có đúng không.

Ánh mắt của cậu ta làm Tuế Tuế sợ, vô thức trốn sau lưng Phong Huyền Thụy.

Phong Huyền Thụy phát hiện dù đã ôm muội muội vào lòng nhưng bọn trẻ vẫn chen đến nhìn, tức giận đến mức vội giấu muội muội ra sau lưng.

Nhưng không có tác dụng!

Bọn trẻ mập cứ quây quanh hai huynh muội bọn họ.

Tôn Vinh Lâm với khuôn mặt sưng húp, tiến đến chọc nhẹ vào tay áo của Tuế Tuế. Động tác của cậu ta rất cẩn thận, như thể Tuế Tuế không phải trẻ con mà là đồ vật dễ vỡ.

Chọc xong, dù chỉ chạm vào không khí, cậu cũng cười "hì hì" vui vẻ: "Là muội muội thật!"

Tuế Tuế ngơ ngác gãi má, không hiểu sao cậu ta lại cười vui như vậy. Bất giác, nàng lại nép sau lưng ca ca.

Sau khi Tôn Vinh Lâm chọc xong, hai đứa mập khác cũng vui vẻ thử chọc một cái. Dù chẳng thực sự chạm vào, chúng vẫn cười sung sướиɠ.

"Hì hì, là muội muội!"

"Muội muội đáng yêu thật đấy!"

"Này, tóc muội muội đâu rồi?"

"Có phải bị tiểu phôi đản này cạo không?"

Bị gán mác "tiểu phôi đản" Phong Huyền Thụy nhận ngay những ánh mắt đầy sát khí từ ba đứa mập.

*Tiểu phôi đản: thằng xấu xa.

Tôn Vinh Lâm thậm chí còn chưa chịu thôi, tiếp tục thương lượng: "Hay là thế này, chúng ta đánh nhau thêm một trận. Nếu ta thắng, cậu cho ta muội muội nhé?"

Phong Huyền Thụy nghe xong liền bùng nổ, cướp muội muội sao?

Cậu lao lên đấm thẳng mặt Tôn Vinh Lâm, đánh cho cậu ta khóc tiếp!

Tôn Vinh Lâm vừa khóc vừa nức nở: "Vậy cho tôi mượn nửa tháng thôi, tôi chỉ muốn biết có muội muội là như thế nào mà. Không được à? Tôi đã bị đánh rồi mà, hu hu!"

Phong Huyền Thụy như một chú sư tử nhỏ bị chọc giận, gầm lên: "Không được! Không ai được lấy! Muội muội là của tôi!"

Tuế Tuế đứng sau lưng Phong Huyền Thụy, ngoan ngoãn gật đầu: "Phải, Tuế Tuế là của ca ca.”

Tôn Vinh Lâm bị đánh, khóc thêm vài tiếng, nghe thấy câu này liền rón rén đến gần:

"Muội tên là Tuế Tuế à? Là chữ Tuế trong Tuế Tuế Bình An sao?"

Hai đứa mập giống hệt nhau cũng chen đến: "Chắc chắn là chữ Tuế đó! Không thì là chữ nào?"

Ba đứa mập vây quanh Tuế Tuế, thỉnh thoảng nói chuyện, thỉnh thoảng quan tâm đến sinh hoạt hằng ngày của nàng.

Tuế Tuế không cảm nhận được sự ác ý từ chúng, nhưng ca ca không vui. Nàng đành nắm chặt áo ca ca, rụt rè nhìn mọi người, không nói gì nữa.

Nàng im lặng cũng chẳng làm giảm sự nhiệt tình của bọn trẻ mập.