Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn Viếng Mộ Không Ngờ Lại Làm Hắn Tức Đến Mức Sống Lại

Chương 23: Lời thú nhận (1)

Thông báo từ App kết nối âm dương thành công khiến Chúc Tiêu quên mất cậu vốn định đón xe.

Cậu đứng tại chỗ, nhíu mày nhìn chằm chằm vào giao diện di động.

Chúc Tiêu: [Ô Cữu?]

[Là tôi.]

Đối diện cao điệu gửi thư hồi âm: [Thế nào, có phải rất cảm động không?]

Chúc Tiêu quay đầu nhìn, bốn phía nghĩa trang vẫn vắng vẻ không người.

Chúc Tiêu không biết Ô Cữu nổi cơn thần kinh gì, muốn dùng phần mềm lưu manh này gửi tin nhắn, nhưng sự xuất hiện của Ô Cữu cuối cùng đã xác minh suy đoán của cậu - - Ô Cữu thật sựkhông chết.

Cậu cười lạnh một tiếng, đánh chữ vào khung: [Không giả chết nữa à?]

Ô Cữu phách lối lên sân khấu không nhận được tiếng vỗ tay như mong đợi, nhưng thân ở âm phủ cũng không có cách nào tìm Chúc Tiêu tính sổ, chỉ có thể vô năng cuồng nộ khấu trừ ba điểm biểu đạt cảm xúc của mình.

Ô Cữu: [Giả bộ? Tôi thật sự là quỷ rồi!]

Ô Cữu vốn không định nói trắng ra như vậy, bởi vì theo hắn được biết Chúc Tiêu có chút kiêng dè mấy thứ này, hắn không chỉ một lần nhìn thấy Chúc Tiêu ở phía sau người khác hắt xì xong không chút thay đổi nói một câu "A Di Đà Phật".

Đến lúc đó lỡ như bị dọa hôn mê cũng rất phiền toái, hắn cũng không có cách nào lập tức chạy tới cứu người, Ô Cữu sau khi gửi ra những lời này liền nguôi giận hối hận.

Hắn cân nhắc, nếu không thêm một câu tái nhợt "Ha ha nói giỡn thôiiii, bị tôi hù dọa rồi phảo hemmmmmm" làm dịu bầu không khí một chút.

Nhưng câu trả lời của Chúc Tiêu thành công lại khiến hắn một lần nữa nổi giận: [Quỷ nhát gan hay quỷ keo kiệt?]

...... Thật là lo lắng vô ích, Chúc Tiêu căn bản không tin.

Ô Cữu: [Cậu không tin có thể đến mộ của tôi đốt cho tôi chút gì đi, tôi sẽ nói cho cậu biết tôi nhận được cái gì]

Chúc Tiêu không tin tà của hắn: [Không đi.]

Ô Cữu: [Ha ha, quỷ nhát gan.]

Chúc Tiêu:…

Chúc Tiêu Chiết trở về nghĩa trang, Bạch quản gia đã không còn ở đó.

Cậu đi tới trước mộ Ô Cữu, tìm giấy bút, viết xuống một hàng chữ, sau đó ném giấy vào trong thùng đốt rồi đốt.

Nội dung vẫn lời ít ý nhiều như trước:

“Ô Cữu, anh là một tên ngốc.”

“..." Ô Cữu ở phía dưới nhìn câu nói vô cùng quen thuộc này, hắn đã đếm không hết lần đây là lần thứ mấy bị Chúc Tiêu mắng ngu ngốc rồi: "Lượng từ vựng thật nghèo nàn... không thể đổi câu khác được à?”

Chúc Tiêu hỏi: [Tôi viết cái gì?]

Ô Cữu không rên một tiếng, không muốn trả lời.

Nhưng Ô Cữu đột nhiên lại nghĩ đến cảnh Chúc Tiêu rơi nước mắt…quên đi, Chúc Tiêu cũng chiếm tiện nghi ngoài miệng thôi, ngoài miệng cứng rắn như vậy, ngày đó không phải còn khóc giống như một đứa đáng thương nhỏ nhắn sao?

Cứ như vậy dùng phương pháp tinh thần thắng lợi an ủi mình một trận, Ô Cữu chịu nhục trả lời: [... Cậu nói tôi là đồ ngốc]

Chúc Tiêu nhìn trái nhìn phải, xung quanh không có người, cũng không có bất kỳ camera nào. Ô Cữu có thể nhìn thấy thư, trừ phi hắn thật sự là quỷ.

Vẻ mặt Chúc Tiêu có chút thay đổi, chẳng lẽ Ô Cữu nói thật à?

Cậu quyết đoán xé tờ giấy, viết một hàng "Anh không cao nổi 1m8", sau đó nhanh chóng ném vào trong thùng đốt.

Chúc Tiêu: [Lần này thì sao?]

Ô Cữu lúc này ngược lại trả lời rất nhanh: [Đã nói bao nhiêu lần tôi cao 188.88cm!]

Ô Cữu: [Bây giờ tin chưa? Tin rồi thì đốt cho tôi một tấm ảnh của cậu đi]

Chúc Tiêu bỏ qua nửa câu sau của hắn, tâm tình có chút phức tạp: [Anh thật sự chết rồi à?]

Ô Cữu: [Nếu định nghĩa của ngươi đối với cái chết là sự tiêu tán của thể thịt dương gian, vậy thì đúng vậy]

Chúc Tiêu: [Anh không thể sống lại?]

Ô Cữu: [Hiện tại đúng vậy]

Chúc Tiêu trầm mặc.