Quản gia ở bên kia ăn rất vui vẻ, đi ra ngoài làm việc còn được ăn, ở địa phủ nào có loại công việc tốt như này?
Hơn nữa đồ vật ở địa phủ còn rất khó ăn, mỗi một thứ đều hương vị hôi giống như nhau, so với những thứ đồ ăn dương gian trước mắt này căn bản so sánh không được.
Nhưng ông cũng không quên mình thân còn mang sứ mệnh, vì thế vừa ăn vừa thông báo hành động thực tại ở thời gian thực cho Ô Cữu : 【 Chúc tiên sinh hiện tại bắt đầu gọt táo 】
Ngay sau đó còn kèm theo một tin: [Chúc tiên sinh chia cho tôi một nửa]
Chuyện của Chúc Tiêu, quản gia từ trước đến nay báo cáo không phân biệt lớn nhỏ, ngay cả chuyện Chúc Tiêu chia cho ông một nửa cũng nói cho Ô Cữu.
Một lát sau lại nói: [Chúc tiên sinh bây giờ bắt đầu bóc chuối]
Quản gia: [Dành cho tôi]
Quản gia phát ra cảm thán: [Chúc tiên sinh thật tốt.]
“..." Mở party ở mộ hắn hay sao dị, ăn vui như vậy à?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, quản gia lại gửi tin nhắn tới: [Thiếu gia, Chúc tiên sinh nói cảm giác có chút đơn điệu, hỏi có thể mở chút bài hát trên mộ phần ngài không]
Gân xanh trên đầu Ô Cữu nổi lên, trả lời tin nhắn dùng sức như muốn nhấn điện thoại: [Không thể!]
Đã nói người chết sẽ được tôn trọng mà?
Ô Cữu quả thực phục Chúc Tiêu rồi.
HẮn không thể nhịn được nữa mở hộp thoại Chúc Tiêu, gửi câu đầu tiên.
*
Chúc Tiêu lấy ra một tờ khăn giấy ướt lau tay, cảm thấy nghi thức viếng mộ hôm nay có thể đến đây được rồi. Cậu thu dọn một chút, đứng dậy nói lần sau gặp lại quản gia sau.
Cậu đi tới cửa nghĩa trang, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị đón xe.
Lúc mở phần mềm gọi xe, cậu đột nhiên phát hiện trong bảng thông báo có một tin tức mới.
Nguồn tin là...... phần mềm lưu manh kia, app Kết nối âm dương.
Phần mềm lưu manh này lúc gửi tin nhắn không giới thiệu chức năng của nó, cho tới bây giờ mở ra, Chúc Tiêu mới phát hiện đây là một APP thông tin xã hội.
Nó làm tương đối đơn sơ, toàn lộ ra cách thức hơi thở cổ xưa, giống như phần mềm chat cổ xưa trong điện thoại di động kiểu cũ.
Người gửi tin nhắn là một người liên lạc nặc danh.
"Cậu thật giỏi, ở mộ tôi ăn như heo."
Chúc Tiêu: "...?”
Một câu không đầu không đuôi.
Chúc Tiêu vốn không muốn để ý, nhưng cậu nhớ tới hành vi lưu manh của phần mềm này lúc trước, nếu không trả lời, không chừng phần mềm này lại muốn giở trò lưu manh.
Chúc Tiêu đánh một dấu chấm hỏi qua, trả lời: [Anh là ai?]
Tiếp theo lại hỏi: [Có chuyện gì sao?]
Ô Cữu.
Bên kia xóa xóa rồi sửa sửa, qua một hồi lâu mới không được tự nhiên nói chính sự: [Đốt cho tôi một tấm ảnh của cậu đi]