Những lời đơn giản như thế thì đương nhiên là A Chi hiểu được rồi.
Bộ hỷ phục đỏ rực trên người như nhắc nhở cả hai về tình cảnh hiện tại.
A Chi cố gắng ổn định lại tâm thần, giọng nói gắng gượng phát ra: “Đợi vết thương của ngài khỏi rồi ngài có đuổi ta đi cũng chưa muộn.”
Câu nói ấy thật trôi chảy, đến mức chính A Chi cũng bất ngờ. Trong khoảnh khắc ấy, nàng chợt nhớ tới những lần Đổng ma ma kiên nhẫn dạy tiếng Hán cho nàng, bất giác hạ thấp giọng để che đi sự hồi hộp.
Nam nhân nghe vậy, đôi mắt hắn thoáng mở ra, như là không ngờ nàng sẽ nói ra những lời ấy với mình.
Không gian xung quanh tĩnh lặng đến lạ thường, tiếng hô hấp hơi dồn dập vì căng thẳng của A Chi vang lên rõ mồn một. Nàng buông tay khỏi bình phong, cẩn trọng từng bước tiến lên.
Đầu nàng cúi thấp, búi tóc được ghim bằng cây trâm vàng khảm ngọc phỉ thúy đính chu sa khẽ lay động, vài sợi tóc lòa xòa bị cuốn vào đó. Có lẽ là do khi vén khăn voan che mặt lên, vô tình vướng phải.
Trên cổ tay trắng nõn, hai chiếc vòng ngọc chạm khắc tinh xảo va vào nhau, phát ra âm thanh thanh thúy, âm vọng trong gian điện trống trải.
“Điện hạ,” giọng nàng còn trong trẻo hơn cả tiếng ngọc va nhau: “Ta có thể... nhìn ngài một chút được không?”
Ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh lùng như băng giá. A Chi cảm nhận được cái nhìn sắc bén ấy, nhanh chóng cúi đầu để che đi vẻ hoảng hốt trong đôi mắt.
“Nhin… vết thương của ngài.”
Không khí trong điện bỗng trở nên ngột ngạt.
Đây không phải là lần đầu A Chi nhìn thấy hắn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng có thể nhìn rõ khuôn mặt ấy.
Cách đây một tháng, trong buổi triều kiến, Thái tử điện hạ toát lên vẻ ôn nhu như ngọc, ngồi trên vị trí cao cao tại thượng. Bên cạnh hắn là Hoàng hậu quý phái, uy nghiêm, còn trên nữa là Hoàng đế Đại Tần.
A Chi ngồi phía sau đoàn sứ thần Bắc Lương, ánh hào quang rực rỡ của đại điện gần như làm lóa mắt nàng.
Nàng biết tên của Thái tử.
Họ Yến, tên chỉ có một chữ Húc, mang ý nghĩa là một viên ngọc quý.
Cũng từng nghe danh tiếng của hắn vang xa, lời ca tụng đẹp đẽ không sao kể xiết: ba tuổi ngâm thơ, năm tuổi làm văn; dung mạo như Phan An, được tôn là mỹ nam tử số một Đại Tần; trọng văn nhân, lễ đãi hiền sĩ, tài năng văn võ song toàn.
Bách tính còn kính nể như vậy chứ huống hồ là sứ thần ngoại bang.
Nàng nhớ rõ ánh mắt sợ hãi của vị sứ thần Bắc Lương vốn luôn lạnh lùng với nàng khi đối diện với câu hỏi của Thái tử.
Đó là lần đầu tiên nàng chạm mặt người ấy: gương mặt mỉm cười ôn hòa như ngọc nhưng bên trong là sự quyết đoán tàn nhẫn. Đôi tay dài khẽ đặt xuống chén rượu, một câu nói nhẹ nhàng quyết định vận mệnh của muôn người.
Lúc này, A Chi khẽ quỳ bên cạnh Yến Húc, cố tình tránh đi ánh mắt phức tạp mà hắn dành cho nàng. Dù chỉ thoáng qua nhưng nàng vẫn thấy rõ sắc mặt tái nhợt của hắn, trái tim nàng đột nhiên đập mạnh hơn hẳn.
Có lẽ vết thương rất nặng, Yến Húc lại không hề đẩy nàng ra, cũng chẳng đủ sức phản kháng mà cứ thế để nàng tháo chiếc áo ngoài.
Hàng mày hắn chau lại, đầu ngón tay lạnh buốt của nàng chạm vào cổ hắn, khiến cả người nàng khẽ run lên. Vết thương bị động làm máu rỉ ra lần nữa, sắc mặt hắn tái đi thêm vài phần.
Hắn không hiểu vì sao nàng muốn nhìn vết thương, bởi trong tình cảnh này, dù có thấy cũng chẳng thuốc thang gì được, chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Một nụ cười nhạt lướt qua môi, hắn thầm nghĩ có lẽ sau khi nhìn thấy vết thương, nàng – một tiểu thư yếu đuối như vậy sẽ sợ hãi bỏ chạy, khóc lóc xin được về Bắc Lương.
Hắn quay đầu nhìn vào bóng tối mịt mùng bên trong.
Thế cũng tốt. Dù sao hắn cũng sắp chết rồi mà, nên cũng chẳng cần ai thương hại mình nữa cả.
“Nhìn đủ chưa?” Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, giọng khàn khàn nhưng vẫn không che lấp được vẻ thanh nhã trời sinh.
“...Nhìn, nhìn đủ rồi ạ.”
Có lẽ thật sự bị dọa sợ, giọng nàng khẽ run như ngập ngừng.
Hắn biết rõ những vết sẹo chằng chịt trên lưng mình dữ tợn ra sao, đến mức tiểu thái giám bên cạnh còn kinh hãi câm lặng hồi lâu, huống hồ là một công chúa ngoại bang nhát gan.
“Nhìn đủ rồi mà còn không mau cút đi.”
Hắn thực sự kiệt sức, không muốn nói thêm nữa. Chỉ nhắm mắt lại, khuôn mặt áp sát giường lạnh lẽo, giọng điệu cứng rắn.