Tiểu Thuận Tử vừa bước qua cửa đã nghe thấy tiếng thì thầm nho nhỏ. A Chi biết tên này sẽ bẩm báo lại với Thái tử. Nàng cố trấn an bản thân ra hiệu cho Phục Linh dìu mình ngồi xuống rồi khẽ phất tay ý bảo cả hai lui ra khỏi điện.
Phục Linh liếc nhìn bóng người sau tấm bình phong, trong lòng thở dài, đành bước theo Tiểu Thuận Tử ra ngoài, nhẹ nhàng khép cánh cửa. Ngày đầu tiên của tân hôn đã như thế này thì những ngày sau liệu sẽ ra sao đây?
---
Bên trong tẩm điện, lòng A Chi dâng lên nỗi bất an. Từ lúc nàng bước vào đến giờ, vị Thái tử điện hạ này không hề nói một lời mà chỉ có tiếng thở nặng nhọc và khẽ khàng thoảng qua tai. Có lẽ thương tích quá nặng, đôi khi còn nghe cả những tiếng thở gấp.
"Điện hạ," Nàng cố nuốt nước miếng để cổ họng bớt khô, giọng nói khàn đυ.c: “Giờ lành đã đến, ngài nên vén khăn cưới lên rồi ạ."
Không ngoài dự đoán, không hề có lời hồi đáp. Lòng A Chi thoáng dâng lên chút đắng cay nhưng không thể cứ ngồi mãi thế này được. Nàng đành lên tiếng lần nữa: "Chúng ta đã thành thân rồi, nếu điện hạ không vừa lòng, ngày sau… ngày sau…"
Vốn dĩ A Chi không rành tiếng Hán, lại chẳng phải người khéo léo nhanh trí. Câu nói vấp váp, ngập ngừng nửa chừng mà chẳng rõ ý. May sao chiếc khăn đỏ vẫn che đi khuôn mặt nóng bừng của nàng, không để lộ ra vẻ bối rối.
A Chi cầm lấy tay áo thêu chỉ vàng, đầu ngón tay lướt nhẹ lên những đường chỉ tinh xảo. Phong tục ở Bắc Lương không giống nơi này. Trong ngày cưới, dù là hạng nô bộc thấp kém nhất cũng được ăn mừng với rượu ngon thịt thà, cùng thân hữu chúc tụng vui vẻ. Còn Đại Tần thì ngay cả lễ cưới hoàng gia cũng tịch mịch đến mức này.
A Chi biết mình là ngoại tộc, không được hoan nghênh. Nhưng dẫu sao hôm nay cũng là hôn lễ của nàng. Hơn nữa, việc thành thân giữa hai người liên quan đến quốc giao giữa Bắc Lương và Đại Tần. Trước khi rời nhà, mẫu thân nàng đã dặn dò đủ điều, mong nàng sống tốt tại nơi này. Vậy mà mới ngày đầu, cuộc sống đã như thế này rồi thì về sau sẽ ra sao nữa đây?
Nghĩ đến đây, A Chi buông tay áo, quyết định dò xét. Nàng chậm rãi đưa tay lên nhẹ nhàng vén khăn đỏ. Qua tấm bình phong, một bóng người khoác áo đen trầm mặc hiện ra trước mắt.
Chiếc giường gỗ hoa lê chạm trổ hoa văn rồng, trên đó, bóng dáng người kia tựa vào, dáng vẻ cao gầy mà vững chãi.
A Chi không còn lòng dạ nào ngồi yên nữa. Nàng đứng dậy, bước nhẹ nhàng đến gần, cất tiếng gọi khe khẽ: "Điện hạ…"
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong không gian tĩnh lặng. Vừa qua khỏi bình phong, ánh mắt nàng đã bắt gặp phải đôi mắt sâu hút của người đối diện.
Cơn lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng, A Chi không kìm được mà khẽ rùng mình.
Ánh sáng nhạt nhòa, trong điện không thắp đèn, bóng hoàng hôn bên ngoài rọi vào, nửa sáng nửa tối, phủ lên người nam nhân một lớp bóng mờ khó nhìn rõ.
Ánh mắt giao nhau. Khuôn mặt hắn trắng như ngọc, xương lông mày cao thẳng, đôi mắt sắc bén. Ngũ quan nổi bật, vừa anh tuấn vừa cương nghị. Nhưng sắc môi tái nhợ thoáng hiện vết răng cắn, để lộ chút dấu tích không hoàn mỹ.
Dẫu mặc áo đen giản đơn, hắn vẫn mang khí chất thanh nhã không ai sánh bằng.
Hắn không mặc hôn phục.
Tim A Chi khẽ thắt lại, bàn tay vô thức chạm lên cạnh bình phong, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Nam nhân ngẩng cằm, đường nét trên cổ hiện rõ dưới ánh sáng, yết hầu khẽ động. Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn chằm chằm vào nàng như muốn nhìn xuyên qua nàng khiến nàng bất giác lùi lại một bước. Trái tim đập loạn, chẳng biết phải làm gì.
Ánh mắt ấy, nàng đã từng thấy trên thảo nguyên, nói đúng hơn là trong mắt của một loài sói.
Sói sắp chết, nhưng ánh mắt vẫn đầy hung dữ. Những gì chúng nhìn đều là con mồi hoặc kẻ thù. Không ai biết khi nào chúng sẽ hồi sức mà bật dậy, lao đến cắn xé đối thủ đến khi máu thịt tan nát.
A Chi bị nhìn chằm chằm nên luống cuống lùi lại. Suýt nữa va phải tấm bình phong, nàng vội vàng thốt lên một câu lắp bắp chẳng rõ nói gì.
Thật nực cười! Mặc hỷ phục mà ngay cái ngày đầu tiên lại gặp phải cảnh như thế này rồi.
Khuôn mặt hắn không hề biểu lộ cảm xúc nhưng đôi môi khẽ cong, lạnh lẽo đến tận xương tuỷ. Giọng nói cất lên như nhát dao nhúng vào lớp tuyết băng giá:
"… Cút."