Hiệu suất làm việc của Tạ Kỳ rất nhanh, chập tối hôm sau, trên các phương tiện truyền thông địa phương, diễn đàn và thậm chí cả các mạng xã hội ở Đế Kinh đều xuất hiện các cuộc thảo luận liên quan.
Câu nói ngông cuồng của Trần Thiếu Hiên đã trở thành nguồn cơn cho việc bị nhiều cư dân mạng chỉ trích ...
"Nghe nói vẫn là cậu ấm của Kim Bách à? Cút đi."
"Sửa lại chút, loại này chỉ là mấy đứa con nhà giàu mới nổi thôi, những cậu ấm cô chiêu của gia đình giàu có thật sự đều được giáo dục rất tốt."
"Người bình thường thì đắc tội ai chứ? Con em nông dân công nhân đắc tội ai vậy? Một lũ người sinh ra đã ngậm thìa vàng thì có tư cách gì mà khinh thường người khác hả?"
"Thái độ phục vụ của nhân viên ở cửa hàng Kim Bách thật sự rất tệ, vừa bước vào liếc mắt một cái thấy bạn không có tiền thì phớt lờ luôn, khiến người ta thấy khó chịu cực kỳ."
"Cả nước có nhiều trung tâm thương mại nhiều như vậy, đâu đâu mà chẳng mua được? Tẩy chay Kim Bách đi, tôi là người tiêu dùng, không phải đến đó để bị chửi mắng."
"Dựa vào đâu mà phân ra ba bảy loại người? Dù là trung tâm thương mại Kim Bách hay là bản thân nhãn hàng, nếu không có người tiêu dùng là chúng tôi đây, các người là cái thá gì chứ!"
Bách Tục dựa vào giường, im lặng theo dõi sự phát triển của dư luận trên mạng.
Bên đầu tiên đưa ra phản hồi trước làn sóng chỉ trích của dư luận là phía nhãn hàng, trụ sở chính của thương hiệu GD tại Đế Kinh đã trực tiếp đưa ra thông cáo ...
Phía nhãn hàng đã ngay lập tức sa thải phó quản lý cửa hàng Lâm Hứa của quầy hàng Kim Bách tại Đế Kinh, đồng thời cam kết sẽ tăng cường giám sát, đào tạo thái độ tiếp khách của nhân viên tại các cửa hàng, tránh những trường hợp tương tự tiếp tục xảy ra.
Sự so sánh tạo nên sự khác biệt.
Phía bên Kim Bách tạm thời chưa đưa ra bất kỳ thông cáo nào, vì vậy càng làm dấy lên sự phẫn nộ của cư dân mạng, người thì mắng chửi, người thì khiếu nại, tất cả đều đồng loạt tấn công!
Cứ tiếp tục như vậy, danh tiếng của tập đoàn chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, đoán trong vòng hai ngày tới, biện pháp xử lý khủng hoảng truyền thông của Kim Bách sẽ được đưa ra.
Bách Tục đã lường trước đại khái được diễn biến tiếp theo, nhưng so với việc danh tiếng bị ảnh hưởng trong thời gian ngắn, điều mà các quản lý tập đoàn quan tâm nhất vẫn luôn là lợi ích trước mắt và cả tương lai.
Làn sóng dư luận lần này chỉ là ngòi nổ mà cậu châm lên thôi.
Trong lòng Bách Tục đã sớm có chủ ý, vì thế cậu không hề tỏ ra lo lắng chút nào, liền ném điện thoại sang một bên, rồi nằm xuống ngủ.
Trong thoáng chốc, lại là một đêm với những giấc mơ chập chờn.
Có giấc mơ của nguyên chủ, cũng có giấc mơ của chính Bách Tục, thực tại và ảo ảnh đan xen hòa vào nhau, khi tỉnh dậy thì đã đến trưa.
Bách Tục làm vệ sinh cá nhân đơn giản, vừa mở cửa phòng đã nghe thấy tiếng ồn ào vang lên từ dưới lầu, cậu bước vài bước về phía cầu thang, cúi đầu nhìn xuống với ánh mắt tò mò ...
Lúc này ở tầng một, có năm sáu công nhân đang hợp sức khiêng một đống dụng cụ cỡ lớn vào phòng cho khách, ngoài ra ở cửa cầu thang còn có một người đàn ông trung niên đang đứng chỉ huy.
Nhìn từ trên xuống, thoáng có thể thấy tóc mai của đối phương đã chấm bạc, nhưng tinh thần vẫn rất minh mẫn.
Bách Tục không thể tìm thấy cái tên tương ứng trong đầu, thì giây tiếp theo đã nghe thấy giọng của Tạ Kỳ: "Cậu Tiểu Bách, cậu dậy rồi ạ?"
Bách Tục dời mắt khỏi dưới lầu: "Đây là?"
Tạ Kỳ nói ngắn gọn: "Tối qua cậu tư nhất quyết đòi xuất viện, lão phu nhân cũng không lay chuyển được ý của cậu ấy, nên sáng sớm đã dặn mọi người thu dọn phòng mới cho cậu ấy ạ."
Mặc dù Thương Xác Ngôn sống ở nước ngoài quanh năm, nhưng trong biệt thự vẫn luôn giữ nguyên phòng cho cậu ta, chỉ là hiện tại cậu ta đi đứng bất tiện, bà cụ mới tạm thời cho người sắp xếp phòng mới cho cậu ta ở tầng một.
". . ."
Khó trách.
Tất cả các góc cạnh tủ đều được bọc bằng vật liệu mềm, chắc là sợ Thương Xác Ngôn vô tình va phải rồi bị thương.
Bách Tục lại dùng ánh mắt ra hiệu: "Vậy người ở dưới lầu là quản gia Lâm nhỉ?"
Tạ Kỳ gật đầu trả lời: "Cậu cứ gọi là bác Lâm là được, bác ấy và thím Trang phụ trách bếp là vợ chồng, đã làm việc ở đây nhiều năm rồi."
Đối với hai cậu chủ, bác Lâm và thím Trang tuy không phải người thân nhưng lại giống như người nhà.
Bách Tục hiểu ra, ánh mắt lại âm thầm lướt xuống dưới lầu một vòng.