Chương 4
Ngôi nhà này vốn là của ông chú Ba nhà họ Hạ. Khi ông ấy mất, ngôi nhà này cũng để không hai năm.
Sau khi vợ chồng Hạ Lão Tứ tách khỏi gia đình Lão Hạ, về cơ bản là bọn họ bị đuổi ra ngoài, sau đó thì chuyển đến nơi này.
Căn nhà để hoang hai năm, gần như đã mục nát, nhưng dù sao thì có được một nơi che gió che mưa cũng đã là tốt lắm rồi.
Tô Yểu gọi Hạ Miêu đang ngồi xổm trong vườn rau chơi với kiến: “Vào ăn cơm.”
Hạ Miêu vội vàng đặt cành cây xuống rồi chạy tới.
Tô Yểu hất hất cằm: “Đi rửa tay.”
Hạ Miêu chớp chớp mắt. Tuy không biết tại sao mình phải rửa tay, nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn đi đến cạnh bể nước, múc một gáo nước để rửa tay rồi quay lại ngồi xuống cái ghế lùn.
Tô Yểu đặt cái bát nhỏ trước mặt cô bé: “Nóng đấy, ăn từ từ thôi.”
Hạ Miêu gật đầu, cầm đũa lên, cúi đầu chậm rãi ăn.
Tô Yểu ăn đậu que, nhưng hầu như không ăn ra mùi vị gì cả. Cho dù đồ ăn không khó ăn thì cũng không ngon lành gì, một người đã từng ăn vô số món ngon, giờ lại phải ăn đồ ăn không chút gia vị dầu mỡ, quả thật là giống như nhai sáp vậy.
Cô ghé mắt nhìn qua cô bé Hạ Miêu đang cúi đầu, im lặng ăn đồ ăn ở bên cạnh.
Ở chung suốt ba ngày qua, cô đã có hiểu biết chung về cô bé bốn - năm tuổi này rồi, rất ít nói và cũng rất ngoan ngoãn. Khi cô không gọi thì cô bé sẽ ngồi xổm mà ngẩn ngơ ở đâu đó, tính tình có phần tự kỷ.
Hiện tại cô cũng chưa biết được là mình nên sống thế nào nữa, sợ lại phải để sau này từ từ mà nghĩ.
Ưu tiên hàng đầu của cô bây giờ là lấp đầy cái bụng của ba mẹ con, tiếp theo là đến tên du thủ du thực Hạ Lão Tứ kia.
Trong trí nhớ của Lý Xuân Hoa, dáng vẻ của Hạ Lão Tứ không rõ ràng lắm. Cảm giác rõ ràng nhất là chính là – tên Hạ Lão Tứ này không phải là thứ tốt lành gì.
Hắn ham ăn biếng làm, hay trộm cắp vặt, tính khí thất thường, hơi không thuận theo là hắn lại bắt đầu ném đồ, đập đồ lung tung.
Lý Xuân Hoa vốn đã là người rụt rè, lúc ở bên cạnh Hạ Lão Tứ thì lại càng không dám nhìn vào mắt hắn luôn. Vì vậy nên bọn họ đã kết hôn được năm năm nhưng cô ấy chưa lần nào nhìn kỹ diện mạo của Hạ Lão Tứ cả.
Nghĩ đến chuyện ngoài những đứa con nhặt không này, mình còn có thêm một người chồng khốn nạn như vậy, Tô Yểu không những khó thở mà còn cảm thấy đau đầu dữ dội.
Ăn trưa xong, Tô Yểu rửa hai chén, gọi Xuân Miêu về phòng ngủ trưa.
Chiếc giường đủ lớn, nhìn qua thì hẳn là rộng tới hai mét, muốn ngủ thế nào cũng được hết.
Tô Yểu nằm ngủ ở giữa, cầm một chiếc quạt hương bồ mà phe phẩy. Cơn gió nhẹ thổi qua mát lạnh, hai đứa trẻ bên cạnh đang ngủ say sưa, nhưng cô lại không hề buồn ngủ chút nào.
Cho dù hiện tại cô không có chút tình cảm gì với hai đứa trẻ này, nhưng dựa trên chủ nghĩa nhân đạo, cô cũng không thể bỏ rơi chúng mà không nuôi được, như vậy thì có thể xem cô như một người giám hộ xa lạ của chúng nhỉ.
Hai đứa bé này tạo áp lực rất lớn cho cô, lại quay đầu nhìn ngôi nhà trống trải chỉ có bốn bức tường và mái nhà lọt sáng, áp lực lại càng lớn hơn nữa!
Tô Yểu nhắm mắt lại, lúc này cô chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ mà thôi.
*