Cùng Sếp Lớn Xuyên Về Thập Niên 70

Chương 3

Chương 3

Một lúc sau, Hạ Hòa còn chưa ăn no thì một bên đã hết sạch sữa, lại đổi bên, nhưng thằng bé vẫn chưa ăn no.

Hạ Hòa rầm rì, vừa củng củng vừa khóc rấm rứt.

Tô Yểu - một cô gái trẻ nhưng phải cho con bú, cũng đang cực kỳ muốn khóc theo đây.

Cho dù thằng bé còn chưa ăn no, thì cô cũng có cách nào đâu cơ chứ.

Lý Xuân Hoa làm việc còn nhiều hơn cả con bò già, nhưng không chỉ ăn không đủ no mà còn chẳng có được một miếng ngon lành, thế thì lấy đâu ra sữa cho con bú đây?

Hạ Hòa có lẽ đã quen rồi, rầm rì mấy tiếng rồi cũng không tiếp tục ầm ĩ nữa mà bắt đầu chậm rãi ngáy trong lòng ngực Tô Yểu.

Một lúc sau, Tô Yểu nín thở, nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường, cố bước đi thật nhẹ rồi từ từ lùi về sau, ra khỏi phòng.

Khi ra ngoài nhà, cô nhìn thấy dưới ánh nắng chói chang, Hạ Miêu đang cầm một cây chổi lớn mà quét lá rơi trong sân.

Nắng gắt quá nên cô bảo con bé: “Không cần quét bữa, để sau lại quét.”

Hạ Miêu ngoan ngoãn nghe lời, đặt chổi xuống.

Tô Yểu đi đến luống rau hái hai quả cà tím thuông thuông và mấy quả đậu que.

Dù đã chia ra ở riêng nhưng nhà họ Hạ vẫn vẫn chiếm đất phần trăm của hai vợ chồng cô.

Hạ Lão Tứ là một tên khốn kiếp, hắn chỉ quan tâm lương thực trong nhà có được chia đúng hay không, chứ hoàn toàn mặc kệ chuyện đất phần trăm.

Mà Lý Xuân Hoa thì lại là người tính tình mềm yếu, không dám mở miệng tranh giành, chỉ dám lén lút trồng mấy loại rau củ trong vườn nhà. Cô ấy cũng không trồng nhiều, thế nên đội sản xuất cũng không mấy quan tâm.

Mảnh đất trồng rau này rất nhỏ nhưng lại là nguồn lương thực duy nhất còn sót lại của cả gia đình.

Tô Yểu lục lọi khắp nhà, ngoại trừ hai ba nắm khoai lang khô trong hũ và rau củ trồng trong luống, cũng chỉ còn lại có năm mao tiền. Chẳng trách Lý Xuân Hoa không có sữa, Hạ Hòa lại gầy yếu như vậy.

Theo lý thì vẫn còn một tháng nữa mới đến đợt phân phát lương thực, trong nhà hẳn là sẽ còn dư lại một ít lương thực mới đúng. Nhưng Hạ Lão Tứ không làm việc, Tô Yểu gần như là người duy nhất làm việc, cho nên chừng đó đương nhiên không đủ để nuôi sống cả gia đình này rồi, bọn họ chỉ có thể ăn mặc cần kiệm, thỉnh thoảng lên núi đào một ít rau dại hay là nấm để thỏa mãn cơn đói mà thôi.

Nếu không có mảnh đất trồng rau nhỏ này, ngoại trừ Hạ Lão Tứ, cả ba mẹ con cô ấy khéo đều đã chết đói hết rồi ấy chứ.

Tô Yểu nhóm lửa, rửa đi rửa lại cái nồi sắt đã được vá lại rồi cho vào hai gáo nước. Cô rửa sạch rau, cắt thành từng khúc rồi cho tất cả vào nồi để nấu chung.

Trong nhà cũng không có gia vị gì nhiều, chỉ còn một lớp muối nông bám bên trong vào lọ muối, thế nên cũng không cần phải đổi cách chết biến làm gì.

Đun sôi khoảng mười lăm phút, cô mở nắp gỗ, vét lấy một ít muối cho vào nồi rồi đảo một lúc, sau đó mới múc ra hai cái tô bằng đất.

Một tô thì múc non nữa chén đồ ăn, một tô thì nửa chén đồ ăn và nửa chén canh.

Dù chưa từng sinh con nhưng Tô Yểu cũng biết rằng phải uống nhiều canh thì có thể tạo ra sữa được.

Cô cầm hai đôi đũa, định sẽ ngồi ăn trong căn bếp nhỏ này.

Một chiếc ghế cao và hai chiếc ghế lùn cứ thế trở thành bàn ghế ăn cơm trong nhà.