Xuyên Thành Omega Duy Nhất Trường Quân Đội Tinh Tế

Chương 7: Hai người càng không được

Đang nói thì Lộ Trì Hoan từ trên cầu thang bước xuống.

"Bé cưng Trì Hoan." Mẹ Chu lập tức nhiệt tình gọi Lộ Trì Hoan.

"...?!" Lộ Trì Hoan suýt trượt chân ngã.

Đây là lần đầu tiên cậu nghe có người gọi mình là bé cưng, lại còn là bé cưng Trì Hoan.

Giọng điệu đầy yêu chiều.

Cậu ngẩng mắt lên, thấy một người phụ nữ có vẻ mặt phúc hậu hiền từ, đường nét có chút giống Chu Chấp, chắc hẳn là mẹ của Chu Chấp rồi.

Chưa kịp để Lộ Trì Hoan chào hỏi, dì Chu đã tiếp tục khen ngợi cậu:

"Bé cưng Trì Hoan hôm nay dậy sớm thế, ủa... sao con lại đeo vòng ức chế tin tức tố Omega vậy?"

Giọng mẹ Chu lộ ra vui mừng.

Lúc này trên cổ Lộ Trì Hoan đang đeo một thứ giống như vòng cổ, chất liệu da màu đen với khóa kim loại, siết chặt quanh cần cổ trắng nõn của Omega.

Đúng như tên gọi, thứ này dùng để ức chế tin tức tố Omega không phát tán ra ngoài, Lộ Trì Hoan hôm nay đã phải lục lọi trong phòng rất lâu mới tìm thấy nó.

Lộ Trì Hoan không hiểu lắm, nhưng nghe mẹ Chu khen, cậu vẫn gật đầu mỉm cười.

"Vâng ạ!"

Nhưng nụ cười này của cậu khiến cả bốn người ở dưới lầu đều sững người.

Hôm nay Lộ Trì Hoan mặc một bộ đồ ngủ tay dài, chất liệu cotton trắng mềm mại, làm nổi bật vẻ ngoan ngoãn dịu dàng.

Tôn lên vóc dáng nhỏ nhắn và làn da trắng ngần của Omega, chiếc vòng ức chế Omega bao quanh cổ càng tăng thêm cảm giác bị trói buộc.

Như một con thú nhỏ hiền lành bị xích cổ, ngây thơ nở nụ cười với bạn vậy.

"Trời ơi, bé cưng Trì Hoan của chúng ta càng ngày càng đáng yêu." Mẹ Chu ôm ngực.

"..." Chu Chấp nheo mắt, "bốp" một tiếng đập bật lửa xuống bàn.

"Con làm gì vậy?" Mẹ Chu giật mình, quay người tức giận mắng Chu Chấp, "Đã bảo con làm thế sẽ dọa người ta mà!"

Chu Chấp không đáp.

Lúc này Lộ Trì Hoan đã xuống dưới, khẽ chào: "Dì Chu, chú Chu ạ."

Sau đó cậu lại nhìn về phía Chu Chấp.

Hôm qua người này suýt bóp chết cậu, Lộ Trì Hoan vẫn còn hơi sợ.

"...Anh Chu." Cậu khẽ gọi.

Tuy tối qua Lộ Trì Hoan đã thoát khỏi nguy hiểm từ trong tay Chu Chấp, nhưng hôm nay chưa chắc đã an toàn, để phòng ngừa, hôm nay cậu đặc biệt mặc đồ ngủ tay dài, còn đeo cả vòng ức chế Omega.

Trân trọng sinh mạng, trân trọng cái mông nhỏ.

"..." Chu Chấp không thèm để ý đến cậu.

Còn về người đàn ông tuấn tú bên cạnh Chu Chấp, Lộ Trì Hoan không biết là ai, chỉ lịch sự gật đầu với đối phương.

Nhưng bố mẹ Chu nhanh chóng nghe ra giọng của Lộ Trì Hoan có điều không đúng.

"Bé cưng Trì Hoan, sao con đột nhiên nói nhỏ thế?" Mẹ Chu hỏi.

Ánh mắt Chu Chấp như lưỡi dao cắm vào mặt Lộ Trì Hoan.

Theo lẽ thường, đáng lẽ lúc này Lộ Trì Hoan phải nắm lấy cơ hội để mách lẻo và làm nũng rồi. Chu Chấp nghĩ, hôm qua anh thực sự không nên tha cho tên ngốc này.

"Ừm, con bị cảm, cổ họng hơi khó chịu ạ." Thế nhưng Lộ Trì Hoan lại trả lời như vậy.

Lúc này mẹ Chu phát hiện ra vết bầm tím trên cổ Lộ Trì Hoan, kinh ngạc thốt lên:

"Cổ con bị làm sao vậy?! Ai bóp cổ con thế!"

Giọng mẹ Chu càng lúc càng cao, không khí cũng lập tức trở nên căng thẳng.

Người đàn ông tuấn tú ngồi trên ghế sofa lộ ra vẻ mặt xem kịch vui.

Chu Chấp khẽ nhếch môi lộ ra một nụ cười lạnh, thì ra Lộ Trì Hoan phủ nhận chuyện đau họng trước, chỉ là để sau này làm văn về vết bầm này.

"Con..." Lộ Trì Hoan nhất thời không biết giải thích thế nào, theo lý mà nói thì hôm qua cũng coi như là "cậu" làm sai, hôm nay đương nhiên cậu không thể mách lẻo về Chu Chấp được.