Ngày hôm sau tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao.
Lộ Trì Hoan nhìn thấy ánh sáng trong phòng thì giật mình, tưởng rằng mình đã muộn giờ làm thêm, mãi một lúc lâu cậu mới nhận ra mình đã xuyên không rồi.
Sau đó nhìn vào gương, trên cổ cậu có một vết bầm tím trông rất đáng sợ, là dấu vết do hôm qua Chu Chấp siết cổ cậu để lại.
“A…” Lộ Trì Hoan thử mở miệng phát ra tiếng.
Không ngoài dự đoán, cổ họng cậu chỉ có thể phát ra âm thanh khàn khàn giống như vịt đực.
Hôm qua Chu Chấp dùng lực mạnh đến mức khiến dây thanh quản của cậu tổn thương luôn rồi.
Nhưng không sao, mạng nhỏ và cái mông của cậu vẫn còn an toàn, cậu nên cảm thấy đủ.
Nghĩ vậy, Lộ Trì Hoan đứng dậy rửa mặt chải đầu thay quần áo.
……
“Thiếu gia Chu Chấp thật sự đã chạy ở bên ngoài cả một đêm sao?”
“Đúng vậy, cả người thượng tướng đỏ bừng, chạy đến ướt đẫm mồ hôi nhưng vẫn không dừng lại, chạy đến tận tám giờ sáng, không biết là có chuyện gì nữa.”
“Nghe nói chưa? Chu thiếu gia đã như vậy rồi, Lộ Trì Hoan còn gọi người mang đá đến cho Chu thiếu gia! Rõ ràng là muốn khiến Chu thiếu gia vừa nóng vừa lạnh, bị hành hạ đến mức cảm lạnh luôn đó!”
“Cũng không biết trong đá có giấu thứ gì không, may mà Chu thiếu gia chạy nguyên một đêm không về đấy.”
“Tên họ Lộ kia đã quậy phá ở nhà họ Chu mấy năm rồi, cái mặt nịnh bợ đó, sớm muộn gì Chu thiếu gia cũng sẽ dạy cho cậu ta một bài học…”
“Chậc, còn không phải do phu nhân lão gia chiều chuộng tên họ Lộ đó sao…”
Lộ Trì Hoan vừa bước ra khỏi cửa phòng thì nghe thấy những lời bàn tán của người hầu.
Mọi người dường như không ngờ cậu lại dậy “sớm” như vậy, thấy cậu đi ra từ trong phòng, ai nấy đều kinh ngạc biến sắc.
Lộ Trì Hoan: “……” Thật sự không cần phải như vậy.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu thấy nhiều người nhìn mình mà giống như nhìn thấy quỷ như vậy, xuyên sách đúng là khiến người ta mở mang tầm mắt.
“Dì ơi.” Lộ Trì Hoan nhẹ nhàng gọi người hầu gần nhất bên cạnh.
Bởi vì cổ họng cậu thực sự không phát ra tiếng được, nên chỉ có thể hỏi bằng hơi thở: “Cho cháu hỏi bữa sáng ăn ở đâu vậy? Cháu dậy muộn ạ.”
“?!” Dì ấy nhìn cậu như thể nhìn thấy ma quỷ.
Lộ Trì Hoan vậy mà lại lịch sự như vậy, nói năng còn yếu ớt hơn cả con gái ?!
Ai cũng biết, Lộ Trì Hoan đang giả vờ yếu đuối, chắc chắn lại sắp đi gây chuyện rồi.
“Nhà bếp ở tầng một, cậu xuống lầu là thấy ngay.” Dì ấy run rẩy trả lời, trong lòng không đoán được kịch bản của Lộ Trì Hoan hôm nay, chỉ biết cầu nguyện rằng nhà họ Chu hôm nay đừng có xảy ra nhiều chuyện rắc rối quá.
“Cảm ơn ạ.”
Lộ Trì Hoan gật đầu, đi xuống cầu thang.
Trong phòng khách rộng rãi, ba Chu và mẹ Chu mẫu đang ngồi trên sofa, còn Chu Chấp thì ngồi bên cạnh với vẻ mặt lạnh lùng, đối diện với hướng cầu thang. Cách hai tấc bên cạnh anh, còn có một người đàn ông có diện mạo tuấn tú.
“Chu Chấp, con đừng như vậy, con như vậy sẽ làm Trì Hoan sợ đấy.” Mẹ Chu nhìn con trai nhà mình, nhẹ nhàng khuyên nhủ.