Vị Bệ Hạ Đế Quốc Từng Được Tui Cho Ăn Đã Tìm Đến Rồi!

Chương 5

Cả người Mã Lạc như muốn dính chặt vào nồi sắt: "Đây, đây là món ăn thử sao?"

Hà Tinh Húc gật đầu: "Đúng vậy, tôi dùng công thức gia truyền để xào... chim dị thú, lát nữa phiền anh Mã giúp tôi nếm thử."

Ánh mắt của Mã Lạc mang theo mong đợi, chậm nửa nhịp mới nghe thấy ba chữ chim dị thú, anh ta sững người một lúc lâu mới cứng đờ quay đầu lại: "Chim dị thú?"

Chẳng lẽ là… cái con mà anh ta vừa thấy hàng xóm mới kéo về kia sao?

Mã Lạc chấn động, sau đó cả người lùi về sau ba bước, đầy vẻ sợ hãi, hay lắm, cuối cùng anh ta cũng hiểu tại sao lại được ăn thử miễn phí rồi!

Loại chim dị thú khó ăn này, bình thường đều là phía chính phủ trả tiền cho những công nhân như bọn họ xử lý chôn lấp.

Hàng xóm mới của anh ta lại muốn dùng thịt chim dị thú khó ăn đến mức còn kinh khủng hơn cả dịch dinh dưỡng gấp trăm lần này để kiếm tiền?

Hà Tinh Húc: "Phải. Có vấn đề gì sao?"

Mã Lạc muốn nói lại thôi, vấn đề lớn rồi, nhưng nếu anh ta nói thẳng ra thì có phải là không tốt lắm không? Anh ta vừa mới ăn món ăn ngon như vậy của người ta: "Hay là... cậu Hà vẫn nên bán loại đồ ăn vừa rồi thì hơn?"

Hà Tinh Húc đoán được suy nghĩ của anh ta, ánh mắt mang theo ý cười: "Nhưng mà, tóp mỡ vừa rồi anh Mã ăn chính là được làm từ chim dị thú đấy."

"Cái gì?!" Mã Lạc trợn tròn mắt: "Thật sao?"

Thứ ngon đến mức tan chảy đầu lưỡi vừa rồi lại được làm từ thịt chim dị thú?

Sao có thể như vậy được?

Hà Tinh Húc rất thẳng thắn buông xuôi hai tay: "Tôi rất nghèo, nên chỉ có thể dùng những con chim dị thú này làm nguyên liệu nấu ăn, may mà nhà tôi có công thức gia truyền biến thứ đồ hư thành thứ thần kỳ, biết đâu... lại ngon thì sao?"

Mã Lạc phân vân, cơn ác mộng trước đó ám ảnh anh ta cũng là từ lúc mới bị đày đến hoang tinh, bị đồng nghiệp trêu chọc ăn vào một miếng lớn thịt chim dị thú nướng, lúc đó cái cảm giác buồn nôn, mùi tanh hôi trong miệng ba ngày không hết kia hãy còn mới mẻ.

Nhưng hàng xóm mới nói mùi vị thơm ngon vừa rồi cũng là từ chim dị thú mà ra.

Giữa khó ăn và ngon miệng, Mã Lạc khó mà lựa chọn, lại đúng lúc mùi thịt thơm nức mũi ngày càng nồng đậm, anh ta dứt khoát ngồi xổm ở cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào cái nồi sắt, ngược lại quên cả phản ứng.

Hà Tinh Húc cũng không vội, bởi vì còn phải hầm thêm một lúc nữa nên cứ để Mã Lạc ở đây nhìn trước, để dự phòng, cậu dự định đi tìm hạt thì là.

Vì trước đó vội quá nên không tìm được, nhưng lỡ như nhiều gia vị thế này vẫn không át được mùi lạ của chim dị thú thì hạt thì là là biện pháp cứu cánh cuối cùng.

Mã Lạc vẫn còn đang rối rắm, nghe thấy Hà Tinh Húc nói muốn đi ra ngoài một lát cũng không từ chối.

Hà Tinh Húc tìm kiếm nửa tiếng đồng hồ, quả nhiên tìm thấy hạt thì là ở khu vực ngoài rìa xa hơn một chút.

Không chỉ có hạt thì là và tiêu Tứ Xuyên mà cậu còn tìm thấy một cây chanh vàng, chanh trên cây rất nhỏ, nhưng đang trong thời kỳ chín, cậu hái vài quả mang về.

Khi Hà Tinh Húc quay lại, Mã Lạc vẫn đang ngồi xổm bên cạnh nồi, như người mất hồn vừa thêm củi vừa nhìn lửa, ánh mắt càng lúc càng tập trung vào nồi không rời ra được, mũi khẽ hít hà.

Hà Tinh Húc không để ý đến anh ta, quay về chiếc phi thuyền cũ nát, dùng gỗ giã hạt thì là và tiêu Tứ Xuyên thành bột, đựng riêng vào từng bát gỗ nhỏ.

Đợi đến khi gần xong, Hà Tinh Húc quay lại cạnh nồi, mở nắp nồi ra.

Trong nháy mắt, hơi nóng bốc lên nghi ngút quanh quẩn xung quanh, kèm theo đó là mùi thịt thơm nức mũi đến mức tê cả da đầu.

Mã Lạc ngồi ngay bên cạnh, thân hình anh ta vạm vỡ, như một tòa tháp đen co rúm tay chân, lúc này đôi mắt nhìn chằm chằm vào nồi, không phải là thịt chim nướng đen sì nửa sống nửa chín, cũng không phải là những miếng thịt trắng bệch dai nhách có mùi tanh chua xót như trong tưởng tượng.

Lúc này, ở trước mắt anh ta là một nồi thịt được cắt thành từng miếng vừa ăn, được chiên qua dầu rồi tưới nước sốt đậm màu, chưa kể đến mùi thơm hòa quyện đặc thù của nó, hoàn toàn át đi mùi vị kỳ lạ của nguyên liệu, chỉ còn lại mùi thịt thơm đặc trưng.

Chưa hết, Mã Lạc nhìn thấy hàng xóm mới bắt đầu xào trên lửa lớn, nước sốt sôi lục bục, bao phủ lấy từng miếng thịt, anh ta thậm chí có thể cảm nhận được kết cấu trong từng miếng thịt như đang nảy lên “duang duang” trong lúc xào.

Nhưng sao có thể? Anh ta đã từng nếm thử rồi, rõ ràng là dai nhách, lại còn rất khó ăn.

Hà Tinh Húc không để ý đến Mã Lạc, cậu xào cho đến khi nước sốt cạn bớt, sau đó rắc muối rang hỗn hợp với bột thì là, bột tiêu Tứ Xuyên vào rồi nhanh chóng đảo đều.

Gần như ngay lập tức, hai mùi vị bá đạo hơn nữa xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Mã Lạc ở gần đó là người đầu tiên hứng chịu, anh ta bị sặc một cái, lại cố nín thở nhịn xuống, nhịn đến mặt đỏ bừng nhưng vẫn không nỡ rời mắt.

Trời ạ, vừa rồi là mùi gì vậy, cái mùi khiến tinh thần người ta phấn chấn, đại não tê tê rốt cuộc là cái gì!