Sợ hàng xóm mới không bằng lòng, Mã Lạc lại vội vàng móc túi, cuối cùng cũng mò ra được một ngân tệ cuối cùng ở tận góc trong túi, đưa qua.
Hà Tinh Húc sững sờ nhìn chằm chằm, không nhận lấy.
Hàng xóm mới nhét thẳng vào tay cậu, lúc này Hà Tinh Húc chợt hiểu ra đây là tiền mua bát của hàng xóm, thầm nghĩ cái bát làm bằng gỗ cũng có thể bán lấy tiền được hả?
Ngẩng đầu lên định hỏi thì thấy trong khoảng thời gian ngắn như vậy, người hàng xóm đã liếʍ sạch cái bát tận ba lần, sạch bong sáng bóng đến mức có thể phản quang.
Hà Tinh Húc hoàn toàn im lặng: Cái này... thật sự không cần phải vậy đâu.
Mã Lạc cuối cùng cũng hài lòng, xoa xoa bụng, nhếch miệng lộ ra nụ cười hạnh phúc, giơ ngón tay cái lên: "Hàng xóm mới, món này của cậu thật sự là... thật sự là rất ngon! Đây là món ngon nhất mà tôi từng được ăn trong đời!"
Hà Tinh Húc khẽ ho một tiếng, lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ, cả đời còn dài, câu này... nói ra hơi sớm.
Có điều nhìn thấy đối phương khác hẳn với tính cách ban đầu, lúc này mắt sáng lóng lánh như một chú chó lớn, một ý nghĩ bỗng nhiên nảy nở trong đầu cậu, cuối cùng cũng không kìm được nói: "Tôi tên là Hà Tinh Húc, vừa mới chuyển đến đây, vừa rồi cảm ơn dịch dinh dưỡng của anh. Đáng lẽ ra phần tóp mỡ này là để làm quà cảm ơn, tôi còn chưa kịp mang qua cho anh, không ngờ anh lại đến trước. Số ngân tệ này tôi không thể nhận..." Vừa nói, cậu vừa định trả ngân tệ mà đối phương vừa nhét vào tay mình lại.
Mã Lạc liên tục xua tay: "Dịch dinh dưỡng sao có thể so sánh với món ăn ngon như thế này được? Cậu Hà, tôi tên là Mã Lạc, làm công việc nhặt rác ở khu vực cấm bên ngoài dãy núi Cát Nhĩ Đạt, rất vui được thưởng thức tay nghề của cậu Hà, thật là vinh hạnh của tôi!"
Có lẽ bình thường Mã Lạc không hay tiếp xúc với người khác, nên anh ta cố gắng tỏ ra mình trông rất hoạt bát.
Hà Tinh Húc ngạc nhiên khi đối phương làm việc ở khu vực bom đạn này, vì chưa quen thuộc nên cậu không để lộ điểm yếu là mình hoàn toàn không biết gì về nơi đây ra: "Anh Mã khách sáo rồi, tôi đến đây chưa có việc làm, nên định làm chút đồ ăn để bán, anh Mã thấy nếu tôi bán đồ ăn cho anh, anh có ý định mua không?"
Hà Tinh Húc nhe răng cười một tiếng, xuyên không đến đây, trên người không một xu dính túi, nếu không thể quay về thì cậu cũng phải tìm một công việc để nuôi sống bản thân.
Những thứ khác cậu không biết, nhưng tài nấu nướng được học từ ông ngoại, hình như là cũng một cách mưu sinh.
Mã Lạc sững sờ, sau đó ý thức được điều gì, mắt sáng lên: "Làm đồ ăn? Là ý mà tôi đang nghĩ sao? Tức là cậu Hà sẽ làm món ăn ngon như vừa rồi để bán?"
Nếu là thật, vậy chẳng phải sau này anh ta có thể ăn món ngon như vậy mỗi ngày à?
Hà Tinh Húc mỉm cười gật đầu: "Đương nhiên là thật, nhưng tôi vẫn thiếu người ăn thử để cho ý kiến, lát nữa anh Mã có muốn làm người ăn thử miễn phí đầu tiên không?"
"Muốn muốn muốn!" Mã Lạc vội vàng gật đầu lia lịa: "Nhưng miễn phí thì thôi, tôi vẫn phải trả tiền!"
Cậu Hà chắc chắn cũng giống như anh ta, bị người ta hãm hại đuổi đến hoang tinh, nếu không thì tay nghề giỏi như vậy sao lại lưu lạt đến nơi này, còn sống ở khu vực nguy hiểm như vậy, chắc chắn là vì thiếu tiền.
Hà Tinh Húc ra vẻ nghiêm túc: "Cái này không được, đồ ăn thử chưa biết có ngon hay không, chưa đủ điều kiện để bán. Nếu anh Mã không muốn ăn thử miễn phí, vậy tôi chỉ có thể tìm người khác vậy."
Mã Lạc xoắn xuýt một hồi, thật sự sợ hàng xóm mới tìm người khác, đành cắn răng: "Vậy, vậy... tôi ăn." Cùng lắm thì sau này tìm cách mua quà tặng lại cho cậu.
Hàng xóm mới đến đây, chắc chắn thiếu rất nhiều thứ.
Hà Tinh Húc thở phào nhẹ nhõm, thật sự sợ Mã Lạc cố chấp, vừa định nói gì thì thấy đối phương đột nhiên hít hà một cái, mùi dầu mỡ nồng nặc vừa ập đến quá mạnh, cộng thêm mùi hương của món hầm do lúc nãy chưa sôi nên chưa lan tỏa rõ ràng, lúc này nước sôi thì mùi hương liệu càng thêm nồng đậm.
Đặc biệt là mùi dầu mè cháy khét nồng nàn dần dần hòa quyện với mùi thịt và các loại hương liệu, mùi vị kỳ lạ mà lại khiến người ta say mê hòa quyện vào nhau, mắt Mã Lạc dán chặt vào chiếc nồi sắt đang sôi sùng sục bốc hơi nghi ngút.