Học Viện Linh Thẻ

Chương 21: Thất phu vô tội, hoài bích có tội (2)

Ninh Chúc vội đảm bảo: "Không đâu, trước đây tôi không biết cậu không thể đi..."

Bạch Trạch trừng mắt: "Chủ nhân của Thẻ Tinh Thần mà như cô, đúng là độc nhất vô nhị." Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có cô mới có thể một hơi kích hoạt hai kỹ năng thần thánh. Người có thiên phú như vậy, lần gần nhất ta gặp là từ trăm năm trước rồi.

Thấy tâm trạng của Bạch Trạch đã bình ổn, Ninh Chúc liền tranh thủ hỏi: "Vậy còn 【Dự đoán】, cậu cũng thấy cảnh đó đúng không?"

Bạch Trạch đáp: "Tất nhiên."

"Họ là ai?"

"Ta không biết." Bạch Trạch suy nghĩ một lát rồi nói, "Ta đã ngủ suốt trăm năm, không rõ tình hình hiện tại. Nhưng... từ xưa đến nay, mỗi khi Thẻ Tinh Thần xuất hiện, đều kéo theo gió tanh mưa máu."

Nói đến đây, Bạch Trạch nghiêm túc nhìn Ninh Chúc: "Con người các cô có một câu nói..."

Ninh Chúc đã đoán được nó định nói gì: "Thất phu vô tội, hoài bích có tội." [1]

[1] "Thất phu vô tội, hoài bích có tội" (匹夫无罪,怀璧其罪) là một câu thành ngữ cổ xuất phát từ Trung Quốc, mang ý nghĩa sâu sắc về xã hội và đạo lý. Câu này nói về việc người vô tội nhưng vì nắm giữ, sở hữu điều gì quý giá mà trở thành đối tượng bị hãm hại, đố kỵ hoặc tranh giành.

Miêu Vân không thể nhìn thấy Bạch Trạch, cũng không nghe được những gì nó nói.

Trong mắt bà, Ninh Chúc chỉ đang tự lẩm bẩm một mình, và điều này càng khiến nỗi sợ trong lòng bà bùng lên mạnh mẽ hơn.

"Tiểu Chúc..." Bà khẽ gọi.

Ninh Chúc nhìn mẹ mình, ánh mắt càng thêm kiên định, cô nói: "Mẹ, lần này con không thể nghe lời mẹ được nữa."

Cô đã hứa với mẹ sẽ không động đến thẻ bài, sẽ không tìm hiểu bất kỳ điều gì liên quan đến chúng.

Cô cũng đã hứa với mẹ sẽ sống một cuộc đời bình thường, chỉ cần cả gia đình họ được ở bên nhau.

Nhưng giờ đây, cô đã trở thành chủ nhân của Thẻ Tinh Thần, cô không còn đường lui nữa.

Nước mắt Miêu Vân trào ra khỏi khóe mắt: "Tại sao?"

Ninh Chúc nói ra toàn bộ lời của Bạch Trạch: "Muốn gỡ bỏ liên kết với thẻ bài, trừ khi con chết..."

Miêu Vân lập tức ngắt lời cô bằng giọng run rẩy: "Đừng nói những lời như thế!"

Ninh Chúc tiếp tục: "Con đã gắn kết với tấm thẻ này rồi, dù con không sử dụng nó, những kẻ nhắm vào Thẻ Tinh Thần cũng sẽ không buông tha cho chúng ta!"

Miêu Vân biết Ninh Chúc nói đúng.

Nhưng bà sợ những kẻ đó, bà hiểu rõ chúng độc ác đến mức nào!

Chúng không biết đến pháp luật, coi mạng người như cỏ rác, chúng hoàn toàn không phải con người!

Miêu Vân không thể chấp nhận được sự thật này. Bà run rẩy đến phát điên: "Tại sao con lại nhặt nó? Tại sao con lại gắn kết với nó? Tại sao không tránh xa thứ đó ra..."

"Mẹ!" Ninh Chúc ngắt lời bà, giọng cứng rắn: "Nếu được chọn lại một lần nữa, con vẫn sẽ gắn kết với nó!"

Miêu Vân nhìn cô chằm chằm, như thể lần đầu tiên thấy rõ con gái mình.

Ninh Chúc nhìn thẳng vào mắt bà, trầm giọng nói: "Nếu không có Thẻ Tinh Thần, cha đã chết rồi!"

Miêu Vân như bị sét đánh ngang tai.

Ninh Chúc chưa bao giờ hối hận vì đã nhặt được Thẻ Tinh Thần và gắn kết với nó.

Nếu không có nó, cô không thể nhìn thấy tai nạn xe hơi của cha mình trước đó, càng không thể cứu ông.