Học Viện Linh Thẻ

Chương 20: Thất phu vô tội, hoài bích có tội (1)

Ninh Chúc nghĩ đến cảnh tượng trong 【Dự đoán】, toàn thân cô không kìm được mà run rẩy.

Cha mẹ đều chết.

Bị gϊếŧ chết!

"Con... lại thấy nữa rồi sao..." Miêu Vân hỏi bằng giọng nói đầy hoảng sợ.

Chưa đợi Ninh Chúc trả lời, Miêu Vân đã ôm chặt lấy cô, quay lên nói với tài xế: "Tiểu Lý, cậu dừng xe ở đây đi, tôi và Tiểu Chúc muốn đi dạo trong khu một chút."

Tài xế Lý lo lắng nhìn qua kính chiếu hậu: "Có cần đến bệnh viện không?"

Miêu Vân lập tức đáp: "Không cần!"

Xe vừa dừng hẳn, Miêu Vân liền kéo Ninh Chúc xuống xe.

Khuôn viên Lam Thành Công Quán được thiết kế rất đẹp, vừa bước vào là một bãi cỏ xanh mướt, ở giữa có một đình nghỉ chân mang đậm phong cách Trung Hoa, bên cạnh còn có hồ nước nhân tạo với núi giả đứng sừng sững.

Miêu Vân dắt Ninh Chúc vào ngồi trong đình.

Xung quanh không có ai, khung cảnh vắng lặng đến mức họ có nói gì cũng không sợ bị nghe thấy.

"Chuyện này là sao? Không phải con đã vứt thứ đó đi rồi sao!"

"Cậu ấy đã rời đi."

"Vậy sao con lại..."

Ninh Chúc nào còn tâm trạng nói mấy chuyện này, cô vội vàng nói: "Mẹ! Chúng ta gặp nguy hiểm, có người muốn gϊếŧ chúng ta!"

Miêu Vân nghiêm giọng: "Đây là xã hội pháp trị! Chỉ cần chúng ta không đυ.ng vào mấy thứ linh tinh đó, không ai dám... dám..."

"Nhưng con đã thấy rồi! Chúng phá hủy cửa chống trộm, chúng thiêu sống cha, chúng còn có súng... chúng sẽ gϊếŧ cả nhà chúng ta!"

Sắc mặt Miêu Vân tái nhợt, bà ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo, thần sắc mơ màng lẩm bẩm: "Tại sao... tại sao chúng lại không chịu buông tha cho chúng ta..."

Thấy mẹ như vậy, Ninh Chúc xót xa vô cùng. Cô hạ giọng an ủi: "Mẹ đừng sợ, con đã thấy được trước rồi. Con có thể... đúng vậy, con có thể dùng 【Thay đổi nhân quả】, lần trước con đã dùng nó để cứu ba thoát khỏi tai nạn giao thông!"

Nghe đến bốn chữ 【Thay đổi nhân quả】, Miêu Vân không khỏi run rẩy.

Bà không hiểu đó là gì, nhưng chỉ nghe thôi cũng đủ khiến bà sợ hãi.

Ninh Chúc dần bình tĩnh lại, cô nhẹ nhàng gọi: "Bạch Trạch, cậu ở đó không?"

Một luồng hơi lạnh như băng từ trong túi áo truyền ra, cô cảm nhận được tấm thẻ trắng mịn như tuyết. Một làn sương nhẹ lóe lên, bóng dáng của chú mèo trắng lơ lửng giữa không trung.

Bạch Trạch nhìn cô một cách ấm ức.

Ninh Chúc há miệng, một lúc lâu mới nói: "Tôi tưởng cậu đi rồi."

Bạch Trạch lạnh giọng: "Ta muốn đi, nhưng không đi được."

"Tại sao?"

"Đây là Thẻ Tinh Thần! Cô nghĩ nó là gì? Một con mèo hoang muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao? Một khi đã nhận chủ, nó sẽ gắn bó với cô trọn đời. Trừ khi cô chết, còn không cô mãi mãi là chủ nhân của Thẻ Tinh Thần."

Ninh Chúc ngẩn người, rồi lại hỏi: "Vậy còn nửa tháng qua..."

Bạch Trạch đáp: "Cô đã đuổi ta đi rồi, ta cần gì phải gặp lại cô!"

Trong lòng Ninh Chúc có chút khó chịu, cô lí nhí nói: "Xin lỗi."

Bạch Trạch: "..."

Cô chỉ vừa xin lỗi, nó đã mềm lòng rồi.

Bao đời chủ nhân của Thẻ Tinh Thần đều tự cho mình là thượng đẳng, chưa có ai giống cô, liên tục xin lỗi một thẻ linh như nó vậy.

Bạch Trạch ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo, mất tự nhiên nói: "Ta tha thứ cho cô, nhưng cô không được đuổi ta đi nữa."