Bạch Trạch càng nói càng đắc ý, có vẻ nó sắp sửa thao thao bất tuyệt một bài diễn thuyết dài tám trăm chữ về bản thân.
Ninh Chúc bắt được trọng điểm: "Chó hoang có năng lực cảm nhận rất mạnh sao?" Rõ ràng, chú chó cũng nhìn thấy nó, thậm chí còn định ăn nó.
Bạch Trạch tức giận đáp: "Con chó hoang đó chỉ nhìn thấy tấm thẻ!"
Ninh Chúc hiểu ra.
Tấm thẻ trắng như tuyết giống một món bánh mát lạnh. Có lẽ con chó muốn liếʍ thử một cái.
Bạch Trạch không muốn nhắc đến chuyện suýt bị chó hoang "ăn hϊếp," nó bèn vội vàng đổi chủ đề: "Chỉ cảm nhận được thôi thì chưa đủ. Không phải ai cũng có thể sở hữu Thẻ Tinh Thần. Trước tiên cô kích hoạt được năng lực [Dự đoán tương lai], sau đó lại kích hoạt năng lực [Thay đổi nhân quả] nên mới được Thẻ Tinh Thần nhận làm chủ."
Ninh Chúc nhớ lại trải nghiệm của mình, cô vẫn cảm thấy khó tin: "Dự đoán tương lai... thay đổi nhân quả sao..."
Cô ngẩng đầu nhìn Bạch Trạch, hỏi: "Tại sao tôi có thể kích hoạt được?"
Bạch Trạch không nhịn được, lườm cô một cái: "Làm sao ta biết?"
"Cậu không biết?"
"Ta chỉ là linh hồn của thẻ, nếu biết thì ta đã là chủ nhân của Thẻ Tinh Thần rồi!"
Ninh Chúc hỏi một câu trí mạng: "Vậy linh thẻ như cậu có tác dụng gì?"
Bạch Trạch: "..."
Nhìn con mèo mập trắng như sắp nổ tung.
Ninh Chúc cũng nhận ra mình vừa đâm trúng chỗ đau của nó, cô vội vàng "xoa dịu": "Khụ, tồn tại là có lý do. Cậu chắc chắn rất hữu ích."
Bạch Trạch không được an ủi chút nào, vẫn xụ mặt mèo nói: "Cô có thể nói chuyện đàng hoàng được không ?!"
Ninh Chúc:
"Được! Cậu nói tiếp đi!"
Bạch Trạch cũng chẳng muốn bay nữa, đập cánh mệt quá.
Nó đáp xuống chiếc giường mềm mại, uể oải duỗi người, nói: "Tóm lại cô có khả năng cảm nhận tốt, ý chí kiên định, vì muốn cứu gia đình mà kích hoạt kỹ năng của Thẻ Tinh Thần... Thực ra chỉ cần kích hoạt một lần là được thẻ bài nhận làm chủ rồi. Kích hoạt hai lần chứng tỏ cô có năng lực bẩm sinh."
Bạch Trạch nói xong, nhưng Ninh Chúc không cảm thấy gì đặc biệt.
Sao lại là bẩm sinh?
Cô cũng không nghĩ mình đã làm gì, có vẻ chỉ là may mắn nhặt được tấm thẻ này, rồi vô tình dự đoán tương lai, khiến cha tránh được tai nạn.
Ninh Chúc lại hỏi: "Tại sao tôi chưa từng nghe nói về Thẻ Sư?"
Bạch Trạch không nhịn được mà nói: "Vì cô vô tri."
Ninh Chúc: "..."
Cô không thể nhịn được nữa. Cô túm lấy con mèo trắng, nhấc bổng nó lên, bắt đầu xoa nắn cái đầu lông mượt của nó.
Bạch Trạch hoảng hốt kêu lên:
"Cô cô... to gan! Vô lễ!"
Ninh Chúc cảm nhận được bộ lông mượt mà của nó, thậm chí còn kéo kéo cái tai nhỏ.
Bạch Trạch thét lên: "Buông, buông..."
Nó vốn định nói "buông tay ngay," nhưng cuối cùng phải cúi đầu trước sức mạnh tàn bạo, nó hét lên: "Buông ta ra!"
Tâm trạng Ninh Chúc tốt hơn hẳn, cô không thèm so đo với con mèo kiêu ngạo này nữa. Cô vui vẻ nói: "Được rồi, cậu tiếp tục kể về Thẻ Sư đi."
Bạch Trạch thoát khỏi bàn tay quái ác của cô, cố gắng vuốt lại bộ lông bị xáo trộn, giọng nói tức giận đến run rẩy: "Ba môn phái lớn có ba học viện tương ứng. Ở Trung Hoa là Học viện Linh Thẻ. Chắc chắn cô đủ tiêu chuẩn nhập học, tự tìm hiểu đi!"
Nó không muốn nói chuyện với cô nữa.
Người này có khả năng cảm nhận mạnh đến mức có thể chạm được vào nó!
Bộ lông sạch sẽ, tinh khiết của nó...
Không bao giờ rửa sạch được nữa!
Cộc cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiếp theo là giọng của Ninh Tuyền Nhân: "Tiểu Chúc, con tỉnh chưa? Cha mẹ vào được không?"
Ninh Chúc căng thẳng, vội lấy chăn trùm lên Bạch Trạch, nói: "Con tỉnh rồi!"
Bạch Trạch kêu lên: "Họ không nhìn thấy ta đâu!"
Ninh Chúc: "À đúng rồi, tôi quên mất." Nhưng cô cũng không kịp kéo chăn ra, Ninh Tuyền Nhân và Miêu Vân đã bước vào.
Ninh Chúc nhạy cảm nhận ra, mẹ cô trông có vẻ còn nhiều tâm sự hơn cả cha cô.