Học Viện Linh Thẻ

Chương 11: Linh thẻ Bạch Trạch (2)

Ninh Chúc ngồi bật dậy khỏi giường.

Cô đã về nhà, đây là phòng ngủ của cô. Sự quen thuộc trong cách bày trí khiến cô cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đồng thời cũng có tâm trạng để hỏi chuyện: “Cậu là ai?”

Con mèo trắng nhìn về phía bên cạnh cô.

Bên đó đặt một tấm thẻ trắng như tuyết, chất liệu mỏng nhẹ nhưng dẻo dai, mát lạnh như băng tuyết, dường như còn cứng hơn cả kim cương.

Ninh Chúc nhặt tấm thẻ lên, lại nhìn về phía con mèo trắng.

Con mèo trắng nói: “Ta là Bạch Trạch.”

Ninh Chúc kinh ngạc thốt lên: “Thần thú Bạch Trạch!”

Bạch Trạch đảo mắt, đáp: “Không có thần thú nào hết, ta là linh hồn của tấm thẻ.”

“Linh hồn của tấm thẻ?” Ninh Chúc nhìn tấm thẻ trong tay, hỏi: “Là linh hồn của tấm thẻ này à?”

Bạch Trạch: “Chứ còn gì nữa.” Nó lại đảo mắt một lần nữa.

Con mèo trông rất đáng yêu, nhưng tính tình thì cực kỳ tệ.

Ninh Chúc vốn cũng không phải người hiền lành, cô lập tức mất hứng.

Cô xoay người, nhắm mắt nằm nghỉ.

Bạch Trạch: “...”

Một lát sau, nó lại mở miệng: “Cô không tò mò sao?”

Ninh Chúc kéo chăn trùm kín đầu.

Bạch Trạch: “...”

Nó nghĩ đến việc cô mới mười sáu tuổi, làm cháu chắt của nó còn thấy nhỏ... nên cố kìm nén cơn giận, nó nói: “Cô không muốn biết mình đang sở hữu thứ gì, đã sử dụng sức mạnh gì sao?”

Ninh Chúc muốn biết, cực kỳ muốn biết.

Nhưng cô không muốn hỏi.

Bạch Trạch tức giận: “Cô đúng là không có lương tâm! Nếu không nhờ Thẻ Tinh Thần, cô có cứu được cha mình không?”

Câu này tất nhiên có hiệu quả ngay.

Cái chăn trùm trên đầu của Ninh Chúc khẽ động, cô thò mắt ra ngoài: “Cảm ơn.”

Bạch Trạch ngẩng cao cằm, kiêu ngạo hừ một tiếng.

Ninh Chúc: “Tôi cảm ơn Thẻ Tinh Thần, không phải cậu.”

Bạch Trạch: “Ta...”

“Cậu chỉ là linh hồn của tấm thẻ, không phải Thẻ Tinh Thần!”

“Cô...”

“Nếu cậu thật sự là người giúp tôi, cậu sẽ nói: ‘Nếu không có tôi, làm sao cậu cứu được cha mình!’”

Bạch Trạch nghẹn họng.

Ninh Chúc cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Cô nhìn tấm thẻ trong tay, rồi lại nhìn con mèo trắng tròn trĩnh, nói thêm: “Hơn nữa, tôi cũng đã giúp cậu.” Cô đang nhắc đến chuyện đuổi đàn chó hoang.

Bạch Trạch lập tức đáp: “Ta mà phải sợ một con chó hoang sao?!”

Ninh Chúc: “Thế sao cậu không chạy đi?”

Bạch Trạch: “Ta là linh hồn của tấm thẻ, thẻ ở đâu ta ở đó.”

Ninh Chúc: “Vậy chẳng phải nếu tôi không đuổi đàn chó đi, cậu sẽ bị nó tha mất sao!”

Bạch Trạch lại một lần nữa bị nghẹn họng. Sau một hồi, nó nghiến răng nói: “Mồm miệng nhanh đấy!”

Ninh Chúc thản nhiên: “Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

Bạch Trạch: “...”

Thôi bỏ đi, một đứa nhóc mới mười sáu tuổi, nó tranh cãi với cô làm gì!

Bạch Trạch khẽ ho một tiếng, nói: “Tóm lại, cô đã được Thẻ Tinh Thần chọn làm chủ.”

Ninh Chúc thấy nó bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, thì cũng nghiêm túc nhìn nó mà hỏi: “Thẻ Tinh Thần là gì?”

Bạch Trạch suýt nữa trợn mắt mắng, nhưng nghĩ đến tính khí khó chịu của cô, nó cố nhịn mà đáp: “Là thần thẻ mạnh nhất trong lịch sử, không có cái thứ hai.”

“Không hiểu.” Ninh Chúc ngồi dậy. Mái tóc cô bẩm sinh đã xù, lại vừa lăn lộn trong chăn, giờ đây rối tung như tổ chim. Biểu cảm ngây ngô của cô kết hợp với dáng vẻ đó lại khiến cô trông đáng yêu đúng với lứa tuổi.

Tâm trạng của Bạch Trạch khá hơn chút, nó kiên nhẫn giải thích:

“Trên thế giới này có một nhóm người chuyên chế tạo và sử dụng các loại thẻ bài. Họ được chia thành ba phái: Linh Thẻ Sư ở Trung Hoa, Bí Thẻ Sư ở Châu Âu, và Huyễn Thẻ Sư ở Châu Mỹ...”

Giọng của Bạch Trạch già nua nhưng rõ ràng, Ninh Chúc chăm chú lắng nghe, trông giống một học sinh ngoan đang nghe giảng.

Điều đó rõ ràng làm Bạch Trạch hài lòng, khiến nó càng nói chi tiết hơn:

“Không phải ai cũng có thể trở thành Thẻ Sư. Trước hết, người đó phải có năng lực cảm nhận mạnh mẽ. Ví dụ, cô nhìn thấy được ta, nhưng cha cô thì không. Tất nhiên, nhiều Thẻ Sư cũng chưa chắc nhìn thấy được ta. Phải biết rằng linh hồn của thẻ là một sự tồn tại cực kỳ hiếm thấy, mà ta lại là người mạnh nhất...”