Cô cực kỳ nghiêm túc!
…
Bữa trưa ở canteen.
Khương Nam Thư mỗi món đều gọi một phần, người khác bốn người một bàn, còn cô một mình một bàn.
Bởi vì cả cái bàn toàn là món cô gọi.
Khương Nam Thư chép miệng, bắt đầu từ món cua hấp trước mặt, kèm theo đó là một bát nước chấm tươi ngon.
Dù không ngon bằng ở nhà nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Cách đó không xa, Lục Thanh Diễn và đám bạn bước vào.
Sự xuất hiện của bọn họ thu hút không ít sự chú ý.
Trong đó, chàng trai đứng bên trái Lục Thanh Diễn dừng bước, anh ta để đầu đinh, mặc áo khoác da đen, đeo khuyên tai, miệng ngậm điếu thuốc, đưa mắt nhìn xung quanh rồi dừng lại trên người Khương Nam Thư.
Sau đó không nhịn được bật cười: “Diễn ca, vợ chưa cưới của anh kìa, có muốn qua chào hỏi một tiếng không?”
Người sáng suốt đều nhìn ra, nụ cười của anh ta ít nhiều có phần mỉa mai.
Thấy Lục Thanh Diễn vẫn thản nhiên không nói gì, anh ta tiếp tục trêu chọc: “Không phải chứ, bình thường anh vừa tan học là cô ta đã chạy đến bám lấy anh rồi, ăn cơm thì bận trước bận sau, gắp thức ăn rót nước cho anh, hôm nay thế nào thế? Lại tự mình đến ăn trước.”
Lục Thanh Diễn liếc nhìn anh ta, đôi mắt phượng hờ hững lạnh lùng: “Trình Ngạn, cậu rảnh rỗi quá hả?”
Có người huýt sáo với Khương Nam Thư, giọng điệu phấn khích: “Khương Nam Thư, nhìn nhanh lên, chồng chưa cưới của cô đến ăn cơm cùng cô kìa!”
Khương Nam Thư: ?
Mãi đến khi nhìn thấy Lục Thanh Diễn, cô mới chợt hiểu ra, đúng rồi, cô còn có một ông chồng chưa cưới.
Cô nhìn người vừa lên tiếng bằng ánh mắt biết ơn, nhắc nhở đúng lúc quá, suýt chút nữa là bỏ lỡ cơ hội diễn xuất rồi.
“Thanh Diễn ca ca!”
Sau đó, dưới ánh mắt chế giễu của mọi người, cô chạy đến trước mặt Lục Thanh Diễn, nguyên chủ còn kiêng dè nhiều thứ, cô thì không có gánh nặng tâm lý như vậy, nhân lúc anh không chú ý, cô nhào tới ôm chầm lấy anh, tay còn lén lút sờ soạng vòng eo săn chắc của anh.
【 Tuyệt vời! Quần áo bên trong có phải là cơ bụng 8 múi hay không? Cho sờ một cái thôi, tôi không dám tưởng tượng mình sẽ trở thành một cô gái năng động vui tươi đến mức nào. 】
Lục Thanh Diễn: "..."
Trong lúc anh còn đang ngơ ngác, tay Khương Nam Thư đã luồn vào trong áo phông trắng của anh, Lục Thanh Diễn lập tức căng thẳng, đưa tay nắm lấy cổ tay cô, muốn kéo cô ra, nhưng Khương Nam Thư lại khỏe đến mức đáng sợ.
Trình Ngạn thấy dáng vẻ cô bám dính lấy Lục Thanh Diễn như vậy thì cảm thấy khó chịu: “Khương Nam Thư, cô có biết xấu hổ hay không? Chốn đông người mà cô muốn ôm là ôm à?”
Khương Nam Thư ngây thơ nhìn anh ta, tiếp tục tiến công trên con đường tìm đường chết: “Tôi ôm chồng chưa cưới của mình thì làm sao? Nếu cậu khó chịu, tôi có thể ôm cậu chỗ khác.”
Lời cô vừa dứt, cả canteen im phăng phắc.
WTF!
Dám ve vãn người khác ngay trước mặt Lục Thanh Diễn?
Bò thật!
Trình Ngạn nghe xong cũng ngây người, vội vàng nhìn Lục Thanh Diễn thanh minh: “Diễn ca, tôi với cô ta chẳng có gì đâu, anh đừng hiểu lầm, sao tôi có thể thích cái loại phụ nữ xấu tính này được.”
Khương Nam Thư ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Diễn cười: “Nói đùa thôi, người em yêu nhất vẫn là Thanh Diễn ca ca của em.”
【 Muốn cho tất cả những chàng trai đẹp trai trên thế giới này một mái ấm, haizz, phiền phức quá, sao vẫn chưa chịu hủy hôn với mình nhỉ, không được sờ cơ bụng ngày nào là tôi không chịu nổi ngày đó. 】
Lực tay Lục Thanh Diễn siết chặt lấy cổ tay cô.
“Đau.” Cô kêu lên một tiếng.
Khuôn mặt xinh đẹp kiêu kỳ hơi nhăn lại, đôi mắt long lanh nước nhìn Lục Thanh Diễn đầy tủi thân.
Lục Thanh Diễn bỗng nhiên quay mặt đi, ba năm rồi, dường như đây là lần đầu tiên anh nhìn người phụ nữ này.
Khương Nam Thư còn tưởng anh sẽ hất tay cô ra, kết quả là giây tiếp theo, anh lại kéo cô đến chỗ ngồi của cô, giọng nói lạnh lùng: “Ăn cơm trước đã.”
Khương Nam Thư: ?
【 Điên à, ai thèm ăn cơm với anh ta chứ! 】
Lục Thanh Diễn quay đầu nhìn cô, đôi mắt phượng bình tĩnh nhìn cô: “Không muốn ăn cơm với anh?”
Khương Nam Thư lúc này mới nhận ra, tuy anh đang nắm tay cô, nhưng chân cô vẫn kiên định đứng im tại chỗ.
"..."
Cô cười gượng gạo, bước chân lên: “Sao có thể, em đã gọi hết món anh thích rồi, chỉ đợi anh đến thôi.”