Khương Nam Thư chẳng bận tâm, dù sao thì lượng anti-fan cần có cũng đã đủ rồi.
Tiết đầu tiên học môn Nguyên lý Báo chí.
Môn này Khương Nam Thư chọn cách chống cằm ngẩn ngơ.
Vì ngồi bàn cuối nên cô lấy rèm che người, giả vờ như giáo viên không nhìn thấy cô đang ngủ.
Giáo viên môn Nguyên lý Báo bất mãn gõ bàn.
Khương Nam Thư vẫn dửng dưng.
Từ ngày khai giảng đến nay, cô không phải bận chạy theo Lục Thanh Diễn thì là ngồi xổm trước cửa lớp khoa Tài chính đợi anh tan học, thời gian đến khoa dự giờ ít đến thảm hại.
Cụm từ “mù quáng vì tình” từ đó đã có người đại diện.
Đến lúc tan học.
Một tờ giấy được đặt trước mặt cô.
Giọng nữ trong trẻo vang lên: “Khương Nam Thư, đến ký tên đi.”
Khương Nam Thư ngẩng đầu, đôi mắt vừa tỉnh ngủ còn mơ màng, ngáp một cái rồi nhìn cô gái xinh xắn trước mặt, giọng điệu lười biếng: “Chữ gì mà phải cần tôi ký?”
Cô gái: "..."
Cô ta nhíu mày: “Chẳng lẽ cô sợ rồi sao? Là biểu diễn văn nghệ mừng Trung thu đấy, chỉ còn mỗi cô chưa ký tên thôi.”
Khương Nam Thư lục tìm trong trí nhớ một hồi, phát hiện đúng là có chuyện này.
Lý do tham gia chương trình là vì Tô Nhiễm đã đăng ký từ trước khi về nước.
Cô ta học dự bị đại học ở đại học Kinh, cũng coi như là sinh viên của trường.
Còn Khương Nam Thư sao có thể cho phép hai người cũ nối lại tình xưa, thế là nảy ra ý định học theo Tô Nhiễm hát một bài, định đến lúc đó hát tặng Lục Thanh Diễn.
Bài hát cũng đã chọn xong, là cô tự chọn.
Dù sao trong truyện miêu tả là cô hát rất tệ, trở thành người làm nền cho Tô Nhiễm tỏa sáng, còn được tặng cho biệt danh "máy cắt cỏ".
Giọng hát của cô còn chẳng bằng cả tiếng máy cắt cỏ.
Khương Nam Thư cầm bút lên, ký cái roẹt tên mình.
Cô gái dẫn đầu lúc này mới hài lòng rời đi.
Cô ta đã ký tên, chẳng khác nào tuyên chiến với Tô Nhiễm.
Người ta Tô Nhiễm giờ là tiểu hoa đang hot trong showbiz, ca hát nhảy múa cái gì cũng hoàn hảo đến mức không thể bắt bẻ, Khương Nam Thư chẳng khác nào tự rước nhục vào thân.
【 Ký chủ, cái plot này cô định diễn theo à? 】
Đại Ngốc Xuân xuất hiện.
“Ồ, Đại Ngốc Xuân, hiếm khi thấy cậu chủ động xuất hiện đấy.”
Đại Ngốc Xuân: 【... Vậy tôi đi nhé? 】
Nếu nó có thể hóa hình người, chắc giờ phút này đã trợn trắng mắt rồi.
Khương Nam Thư gãi đầu, giọng điệu thong thả: “Khoan đã, Ngốc Xuân đại tướng quân đây là định hiến kế sao? Mau nói ra nghe nào.”
【 Ý tôi là, hãy vượt mặt cô ta! 】
“Hửm? Tại sao?” Khương Nam Thư khó hiểu.
Đại Ngốc Xuân kích động: 【 Ký chủ, cô thấy có gì hả giận hơn việc một nữ phụ độc ác lật ngược tình thế? Khi những kẻ không ưa cô phát hiện ra cô còn lợi hại hơn cả trong tưởng tượng của chúng, phản ứng đầu tiên chính là, chết tiệt! Sao mình có thể thua chứ!
Còn trong truyện, cô lúc nào cũng bị lép vế, hoàn toàn mất đi ưu thế câu kéo anti-fan. Còn gì sảng khoái hơn việc chiến thắng rồi vênh mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ chứ? 】
Lời nói của Đại Ngốc Xuân như khai thông hai mạch Nhâm Đốc của Khương Nam Thư, khiến linh hồn cô như được thăng hoa: “Hay! Hay lắm! Đúng là như vậy!”
“Mình sẽ vượt mặt tất cả bọn họ, sau đó mình sẽ đắc ý mà mỉa mai, đó chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ đỉnh cao trong truyền thuyết, quả nhiên là quân sư của tôi, cậu giỏi quá.”
Đại Ngốc Xuân khẽ mỉm cười, giấu kín công lao.
Cứ tưởng cả đời không tranh không giành, không ngờ lần này lại phải lăn xả thế này.
Cuộc đời mà, cứ lăn xả hết mình mới không hối tiếc!
“À, hay là mình đến gặp Tô Nhiễm một chuyến nhỉ? Không nhân cơ hội mỉa mai cô ta một câu thì thật không hợp với hình tượng của mình cho lắm.”
Đại Ngốc Xuân: 【 Được đấy, nữ chính đang quay phim ở trường cấp 3 cạnh trường mình, bộ phim này cũng sắp đóng máy rồi, tiếp theo cô ta sẽ ngoan ngoãn quay về trường học, nam nữ chính bắt đầu HE cũng là từ trường học đấy. 】
Tìm được mục tiêu, Khương Nam Thư bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Đã muốn lăn xả thì không được thua kém mặt nào.