Đây chính là anh họ của Khương Nam Thư, Khương Chu Dã.
Nam ca sĩ hát nhảy được yêu thích nhất hiện nay, bởi vì một khuôn mặt đẹp trai, anh ta đã có lượng fan hùng hậu trước khi ra mắt.
Tài nguyên âm nhạc rất tốt, từng được chọn vào danh sách đề cử giải thưởng âm nhạc vàng hàng năm.
Khương Nam Thư nhàn nhạt nhướng mày: "Cậu còn dám đến nữa sao?"
Trần Thiến ngại ngùng gật đầu, thử hỏi, một người đàn ông đẹp trai như vậy, sự nghiệp trong làng giải trí đang trên đà phát triển, sau lưng còn có Khương thị hùng mạnh làm hậu thuẫn, người đàn ông hoàn hảo như vậy ai mà không yêu?
Khương Nam Thư suy nghĩ một chút, trong ấn tượng, Khương Chu Dã luôn nhíu mày nhìn cô dần dần hiện lên.
Cô sờ cằm, trong số những người nhà họ Khương, nếu nói về giá trị thù hận, Khương Chu Dã có thể xếp hạng nhất, hơn nữa là loại hận không thể tự tay gϊếŧ chết cô, chỉ vì một năm trước, Khương Nam Thư tròn mười tám tuổi, nhà họ Khương tổ chức tiệc sinh nhật cho cô, lại vì Trần Thiến thích anh ta, vì bạn thân, cô cả gan bỏ thuốc Khương Chu Dã.
Dù bị Khương Chu Dã phát hiện kịp thời nhưng Trần Thiến bị đuổi ra khỏi phòng. Tuy không gây ra tổn thất gì, nhưng tổn thương về tinh thần và thể xác đối với Khương Chu Dã quả là không thể đo đếm được.
Cũng từ ngày hôm đó, Khương Chu Dã không thèm về nhà, cho dù có về thì nhìn thấy cô cũng coi như không thấy, cả năm trời anh em ruột thịt không nói với nhau nửa lời.
"Có được không? Nam Thư." Trần Thiến không nhịn được hỏi lại lần nữa.
Năm đó nếu cô ta hành động nhanh hơn một chút, thì cho dù Khương Chu Dã có muốn giữ thể diện đến đâu cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, chịu trách nhiệm với cô ta. Đáng tiếc, vì lần đầu tiên làm chuyện đó, cô ta đã ngượng ngùng mất kha khá thời gian.
Mỗi lần nghĩ đến đây, Trần Thiến lại hối hận không thôi.
Trong lòng cũng trách Khương Nam Thư vô dụng, thuốc bỏ ít như vậy, người ta chỉ ngủ có mấy phút đã tỉnh, còn chưa đủ thời gian cho cô ta cởϊ qυầи.
Khương Nam Thư nhướng đuôi mắt, cô vốn đã sở hữu dung mạo xinh đẹp sắc sảo, khi nhìn người khác với vẻ khinh miệt, dường như không có chút cảm xúc nào, lại thêm phần lạnh lùng.
Trần Thiến nhất thời có chút sợ hãi, nhưng ngay sau đó, Khương Nam Thư đã cười rạng rỡ, con người cũng trở nên hòa nhã hơn không ít: "Thiến Thiến, cậu biết đấy, anh tư của tớ không phải thứ tốt lành gì, lần trước anh ta nổi cơn tam bành, nếu không phải bố mẹ tớ ngăn cản, anh ta đã lấy dao chém chết tớ rồi, nếu còn có lần thứ hai, tớ sợ cậu sẽ bị thương đấy."
Trần Thiến thầm mắng trong lòng, đúng là ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Trong mắt cô ta, Khương Chu Dã chính là người đàn ông hoàn hảo, nghe thấy Khương Nam Thư chê bai, nhất thời không vui: "Sao cậu có thể nói anh trai mình như vậy, chắc chắn là do cậu đã nói gì đó, mới khiến anh ấy trở nên như vậy."
Bắt gặp ánh mắt nửa cười nửa không của Khương Nam Thư, cô ta cứng họng biện minh: "Ý tớ không phải là trách cậu, dù sao anh ấy cũng là anh trai của cậu, tha thứ cho anh ấy thì có sao? Hơn nữa, có sự ủng hộ của họ, cậu mới có thể nhanh chóng thuần phục Lục Thanh Diễn."
Khương Nam Thư cúi đầu nhìn bộ móng tay được sơn màu mè hoa lá hẹ của mình, gật đầu đầy đồng cảm: "Cậu nói đúng, vậy tớ sẽ giúp cậu một lần nữa, cơ hội phải do chính cậu nắm bắt đấy."
Trần Thiến lập tức lộ ra vẻ mặt cảm kích: "Nam Thư, có người bạn như cậu, tớ chết cũng không tiếc."