Rõ ràng chữ "ngài" của Giang Thanh mang ý mỉa mai, vừa là móc mỉa vừa là dằn mặt Triều Yến.
Triều Yến chẳng quan tâm đến số tiền đó. Thậm chí nếu tìm người khác, có khi còn được một kẻ ngoan ngoãn, bớt nói vô ích hơn. Nhưng kiếm được một tên phá rối tài ba như Giang Thanh thì thật không dễ.
Chàng sinh viên này quả thật lợi hại, chỉ trong vòng hai tiếng đã khiến những người trong phòng riêng nhìn họ bằng ánh mắt ẩn ý, như thể đang tưởng tượng hai người đã làm gì với nhau. Đây cũng là một dạng tài năng đặc biệt.
Không phải là hộ khẩu nông thôn, thật thà chân chất sao?
Không cần nhìn Triều Yến cũng biết Giang Thanh chẳng có lấy một chút thật thà chân chất nào, đúng là một tên lưu manh chính hiệu.
Thôi được, dù sao cũng phải nhìn mặt số tiền một ngàn một trăm vạn. Tiền của hắn cũng đâu phải gió thổi tới.
Triều Yến không thèm để ý đến Giang Thanh nữa, mở cửa xe bước xuống.
Giang Thanh đã quá quen với vẻ lạnh lùng băng giá của Triều Yến, cậu mở cửa xe bên kia, trước khi xuống xe còn mỉm cười nói với tài xế: "Bác ơi, lát về nhớ lái xe cẩn thận nhé."
Tài xế nhìn theo cậu bằng ánh mắt như thể đang chiêm ngưỡng một vị anh hùng.
Giang Thanh bước theo sau Triều Yến, trên vai vẫn khoác chiếc vest may đo của vị tổng giám đốc ấy.
Ánh mắt cậu dõi theo từ mái tóc đen nhánh, xuống chiếc cổ thon dài trắng ngần, bờ vai rộng, vòng eo săn chắc mềm mại, rồi đến đôi chân dài đến mức tưởng chừng có thể thắt nút được của người đàn ông trước mặt.
Thật đấy, thật đấy, có trách thì trách cậu đến giờ vẫn còn thèm thuồng thân thể của Triều Yến.
Với khuôn mặt và thân hình như trưởng phòng Triều thế này, đàn ông hay phụ nữ, có ai mà không thèm muốn chứ?
Của ngon thì ai chẳng thích, huống chi là một món ngon cực phẩm như vậy. Nếu được nếm thử một lần thôi, chắc cả đời này cũng không thể nào quên được.
Khu nhà Đông Lĩnh Đường được thiết kế mỗi tầng một căn hộ, ba mặt đều có view. Căn hộ của Triều Yến nằm ở tầng 15, phong cách trang trí vô cùng tối giản và hiện đại.
Ba gam màu đen, trắng, xám làm tông nền chủ đạo, tạo nên một không gian tinh khiết, thuần túy. Sàn gỗ màu ấm được sử dụng để cân bằng màu sắc, tăng thêm chút hơi ấm cho căn phòng.
Giang Thanh nhìn Triều Yến thay dép đi vào nhà mà chẳng có ý định tiếp đãi cậu, như thể coi cậu không tồn tại vậy.
Đã quen với việc bị phớt lờ, trưởng phòng Giang tự mình mở tủ giày, tìm một đôi dép để thay.
Việc đầu tiên Triều Yến làm khi về nhà là rửa tay. Khi hắn từ phòng tắm đi ra, thấy chàng trai trẻ đang đứng trước cửa sổ kính, dưới chân là dải ánh sáng ấm áp từ dòng xe cộ tấp nập và cảnh đêm hoa lệ của thành phố Vân Châu.
Qua phản chiếu trên cửa kính, Giang Thanh thấy được gương mặt tuấn mỹ trắng ngần của người đàn ông. Sau đó cậu xoay người dựa vào cửa kính, khoanh tay trước ngực, thong thả nói:
"Triều Tổng, căn nhà này của ngài đẹp thật đấy, đặc biệt thích hợp để kim ốc tàng kiều. Tôi là con chim hoàng yến được bao nuôi, hình như chỉ thiếu mỗi cái l*иg vàng. Có thể cho tôi đắp một cái tổ để ngủ ở đây không?"
Triều Yến nhìn chằm chằm Giang Thanh với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt đen như phản chiếu cảnh đêm xa xa đầy đèn hoa, mống mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo vô cảm như một con búp bê tinh xảo nhất trong tủ kính.
Giang Thanh rất thoải mái để cho Triều Tổng nhìn, muốn nhìn thế nào cũng được.
Cậu vẻ ngoài đẹp trai phong độ, khí chất hào hoa, thật sự chẳng có gì không dám cho người khác nhìn. Với khuôn mặt này của cậu, đi đâu cũng được người ta ngưỡng mộ.
Một lúc sau, Triều Yến mới cất giọng nhạt nhẽo: "Tôi định cho cậu ở phòng khách, nhưng nếu cậu thích l*иg chim hơn thì tôi cũng chẳng ngăn cản. Để tôi bảo trợ lý đem đến cho cậu."
Giang Thanh: "..."
Ái chà, Triều Yến bắt đầu châm chọc người ta rồi, hiếm thấy thật!
Nhưng đúng là phải thế chứ!
Những thứ đẹp đẽ, như đóa hồng trong gió, như người đẹp dưới đèn, đều mang theo gai nhọn, khi hái được mới càng thêm mê hoặc quyến rũ.
Giang Thanh hơi nghiêng đầu, khẽ kéo khóe môi, nụ cười cũng không giấu được bản tính ngạo mạn bất tuân trong cậu, chỉ cần nhìn vào đôi mắt là có thể thấy rõ vài phần.
"Triều Tổng thật sự muốn tặng tôi sao..."
Cậu nhấc chân phải lên, còn kéo ống quần để lộ mắt cá chân, ý tứ sâu xa nói: "Nghe nói, những chiếc l*иg vàng như thế, đều phải có một sợi dây xích vàng, để khóa chim hoàng yến lại."
"Tôi học thể thao nên da hơi đen, cũng thô ráp, không xứng với dây xích vàng. Những thứ này, dùng trên người có làn vừa trắng vừa đẹp mới tốt..."
Giang Thanh nhìn về phía Triều Yến, ánh mắt sắc bén như chim ưng, mang theo sự hung hiểm của kẻ chinh phục, gần như trắng trợn không kiêng dè rơi xuống người Triều Yến.
"Triều Tổng, anh xem tôi nói có đúng không?"
Đúng hay không thì một hai câu không thể nói rõ được, chỉ có một điều rõ ràng, Giang Thanh đúng là một tên lưu manh.
Triều Yến lười để ý đến cậu nữa, quay người về phòng, lấy một bộ quần áo chưa mặc lần nào, đặt lên ghế sofa trong phòng khách, vẻ mặt nhàn nhạt.
"Đừng làm phiền tôi nữa, im lặng một chút."
Giang Thanh tối nay đùa giỡn cũng đủ rồi, cậu rất hiểu được rằng được đằng chân lân đằng đầu rất dễ gặp rắc rối, biết điểm dừng mới có thể tìm được nhiều trò vui hơn, lớn hơn.
Và trong mắt cậu, Triều Yến chính là trò vui lớn nhất trong nhiệm vụ này.
Từ "chơi" này, nhìn từ góc độ động từ, có thể có rất nhiều cách thức ý nghĩa sâu xa, thật là một từ hay.
Giang Thanh khẽ cong môi, cười không thành tiếng, nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ im lặng, chúc ngủ ngon, Triều Tổng."
Triều Yến nghe thấy lời chúc ngủ ngon này, bước chân hơi khựng lại.
Dù Giang Thanh có trêu chọc hay nói bậy thế nào, Triều Yến vẫn làm như không thấy không nghe.
Với những cuộc trò chuyện xã giao thông thường như vậy, nhờ sự giáo dục từ nhỏ và phong thái được rèn luyện qua nhiều năm, Triều Yến chỉ khẽ đáp lại một tiếng.
"Ừm."
Giang Thanh nghe thấy tiếng đóng cửa, khóe môi càng cong lên sâu hơn.
Hai tay đút túi đi đến trước ghế sofa, cậu cầm lấy quần áo vắt lên vai, chọn căn phòng kế bên phòng Triều Yến.
Một đêm ngon giấc, trời vừa hửng sáng.
Giang Thanh rửa mặt xong, từ phòng đi ra, ngồi trên ghế sofa chơi điện thoại.
Khoảng mười phút sau, cửa vang lên tiếng mở, chính là Triều Yến vừa chạy bộ về.
Giang Thanh từ tốn hạ điện thoại xuống, nhìn về phía Triều Yến cười nói: "Chào buổi sáng, Triều Tổng."
Triều Yến chậm bước chân, gật đầu với Giang Thanh, coi như đáp lại.
Giang Thanh trước đây chưa từng thấy dáng vẻ vừa tập thể dục xong của trưởng phòng Triều, trong khoảnh khắc, như thể bị đóng đinh tại chỗ.