Sau khi tập đoàn Triều thị phá sản, Mộ Diêu đến tìm Triều Yến, nói với hắn rằng cậu ta vẫn chỉ thích mỗi mình hắn.
Nếu Triều Yến đồng ý, hai người có thể cùng rời khỏi thành phố Vân Châu, đến nơi khác sinh sống.
Triều Yến thậm chí còn chẳng thèm nhìn cậu ta lấy một cái. Mộ Diêu tức giận, đã tìm một tên con nợ cờ bạc giả vờ lái xe khi say rượu để gây ra vụ tai nạn xe hơi đó.
Đó chính là kết cục của Triều Yến trong thế giới này.
Sau khi mảnh hồn của Triều Yến rơi vào những thế giới nhỏ này, hắn đã hòa nhập hoàn toàn vào trong đó.
Có lúc hắn là bạn của nam chính, có lúc lại là đối thủ, có khi là phản diện, thậm chí đôi khi chỉ là một người qua đường thoáng qua, vai vế địa vị đều khác nhau.
Tuy nhiên trong mọi cốt truyện, kết cục cuối cùng của Triều Yến đều là chết sớm, không được chết tử tế.
Muốn mang được mảnh hồn của hắn ra khỏi những thế giới nhỏ này, Giang Thanh cần phải thay đổi kết cục cuối cùng của Triều Yến.
Triều Yến nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn Giang Thanh không nói gì.
Đáy mắt sâu thẳm phản chiếu ánh đèn trần phía trên, một tầng ánh sáng lạnh lẽo mỏng manh phủ lên, như viên bi thủy tinh vậy, không thấy chút sinh khí nào.
"Tiền, tôi sẽ cho cậu thêm một trăm vạn nữa."
Giang Thanh không hiểu sao Triều Yến đột nhiên lại muốn cho cậu thêm tiền, cười nói: "Triều tổng, chúng ta đã thỏa thuận giá từ đầu rồi, một ngàn vạn, sao đột nhiên lại cho thêm tiền vậy? Có phải vừa nãy tôi diễn quá xuất sắc nên anh muốn thưởng thêm không?"
Triều Yến đứng dậy, vò nát tờ giấy ăn lót sàn ném vào thùng rác.
Sau đó hắn liếc nhìn đôi môi mỏng mang nụ cười của Giang Thanh, chậm rãi nói: "Ừm, diễn rất tốt, sau này đừng diễn nữa."
Ra khỏi phòng vệ sinh, Triều Yến hơi nhíu mày, đứng rửa tay trước bồn rửa năm phút.
Giang Thanh cứ đứng bên cạnh nhìn, đợi đến khi Triều Yến lau khô tay xong mới ung dung nói: "Triều tổng, tối nay tôi về nhà với anh, diễn kịch cũng cần phải diễn cho trọn vẹn mà~"
Lại là giọng điệu lưu manh đó, không đứng đắn, vô lại đến cực điểm.
Quay lại phòng riêng, Triều Yến cầm lấy áo vest để bên trong.
Hắn vừa định nói mình về trước thì Giang Thanh đã chủ động cầm lấy áo vest của hắn, tùy tiện vắt lên vai, hai tay đút túi quần, toàn thân tỏa ra vẻ thỏa mãn sau khi làm xong chuyện.
Sau đó, cậu dùng ánh mắt trìu mến nhìn đôi bàn tay như ngọc của Triều Yến, như thể đang nhìn một báu vật vô giá vậy.
Triều Yến và Giang Thanh ở trong nhà vệ sinh hai mươi phút, thêm vào mối quan hệ mập mờ giữa người bao nuôi và chim hoàng yến, đám công tử kia không suy nghĩ lung tung mới là lạ.
Lúc này nhìn thấy ánh mắt ẩn ý của Giang Thanh, hai mươi phút đó, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Rời khỏi phòng riêng, Triều Yến và Giang Thanh đi trước đi sau, thu hút không ít ánh mắt đánh giá.
Không thể phủ nhận, cả hai đều vô cùng xuất chúng về ngoại hình. Triều Yến tuấn mỹ tuyệt trần, lạnh lùng kiêu ngạo, Giang Thanh anh tuấn sắc bén, hoang dã phóng túng.
Hai người khác biệt đến thế đi cùng nhau, tạo ra cú sốc không chỉ là một cộng một bằng hai, mà còn lớn hơn hai không biết bao nhiêu lần.
Có người không nhịn được muốn ra tay, bưng ly rượu đi về phía Triều Yến. Chưa kịp nói gì, Giang Thanh đã nắm lấy cánh tay Triều Yến, vượt qua người đàn ông định tán tỉnh đó.
Người đàn ông: "..."
Giang Thanh đắc ý ngoảnh đầu lại, chỉ chỉ vào Triều Yến rồi lại chỉ vào mình.
Ý tứ rất rõ ràng, đừng nghĩ nữa, người của tôi.
Người tôi muốn ngủ với, nói tóm lại là người của tôi, nói vậy không có gì sai, hoàn toàn không có gì sai.
Chiếc xe màu đen đỗ yên lặng bên ngoài quán bar, Giang Thanh mở cửa xe, tự mình ngồi vào trong trước.
Đợi đến khi Triều Yến vào xe, đóng cửa lại, cậu cười nói với tài xế: "Đi thôi bác, tối nay cháu về với Triều tổng, không về trường đâu."
Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thận trọng hỏi ý Triều Yến: "Triều tổng, về Tử Viên hay bên Đông Lĩnh ạ?"
Câu hỏi này thực ra là đang hỏi Triều Yến có muốn đến Đại học Vân Châu không? Cũng chính là trường học của Giang Thanh.
Triều Yến không nhìn Giang Thanh, chỉ lạnh nhạt nói: "Đến Đông Lĩnh."
Xe từ từ chạy trên đường, Giang Thanh không hề hứng thú với cảnh đêm rực rỡ ánh đèn của thành phố Vân Châu, thậm chí với cả thế giới nhỏ đầy màu sắc này cũng không có hứng thú, điều duy nhất khiến cậu có hứng thú chính là người bên cạnh cậu.
Ánh đèn đường màu vàng ấm nghiêng nghiêng chiếu vào trong xe, rơi xuống người Triều Yến tạo thành một mảng sáng tối, Giang Thanh công khai nhìn hắn chằm chằm, chỉ thấy khuôn mặt hắn trắng đến chói mắt.
Sao một người đàn ông lại có thể trắng đến thế? Giang Thanh hơi khó hiểu.
Tất nhiên, cậu không phải đang kỳ thị đàn ông da trắng, vì những chàng trai trắng trẻo mềm mại thì nhiều vô kể.
Tối nay trong phòng riêng có một nửa số người là da trắng, ngay cả anh trai của Triều tổ trưởng - mảnh vỡ nhỏ này cũng rất trắng, nhưng... nhưng da trắng như Triều nhị thế này, thật sự chỉ có một mình hắn mà thôi.
Chậc Chậc~
Vừa nãy trong nhà vệ sinh, Giang Thanh nói lời trêu chọc liên tiếp, Triều Yến đều không có chút phản ứng nào, huống chi là bây giờ.
Xe chạy vào Đông Lĩnh Đường Biệt Viện, cũng chính là khu Đông Lĩnh mà tài xế vừa nói.
Đây là khu dân cư cao cấp được phát triển trong vài năm gần đây của thành phố Vân Châu, nằm ở khu vực sầm uất nhất trung tâm thành phố, ra vào nơi này cơ bản đều là xe sang.
Tài xế lái xe vào bãi đỗ xe ngầm, Triều Yến nhìn Giang Thanh đang định xuống xe, lạnh lùng nói: "Ngồi yên, bác Lý sẽ đưa cậu về trường."
Giang Thanh nghe vậy liền nhướn mày, uể oải nói: "Triều tổng là ý gì đây, vừa nãy ở quán bar tôi đã cho anh sướиɠ một phen. Giờ anh sướиɠ xong rồi, tôi trở nên vô dụng rồi, định vứt bỏ tôi sang một bên sao? Vứt rác cũng không nhanh như vậy đâu, rác còn phải ở trong nhà qua đêm cơ mà."
Triều Yến hơi không hiểu nổi, tên sinh viên này ở đâu ra nhiều lời nhảm nhí thế: "Rác thì có thể ở trong nhà qua đêm, nhưng ngày mai sẽ vứt đi, cậu cũng muốn thế sao?"
Giang Thanh giơ tay lên, gác cánh tay lên tựa lưng ghế sau, ngón tay thon dài chống vào trán, cười nói: "Sao phải nghĩ về chuyện đó? Tôi chẳng cần phải nghĩ đâu. Con người tôi có thể bán được một ngàn vạn trong tay Triều tổng — à không, là một ngàn một trăm vạn. Vậy chứng tỏ tôi đáng giá chừng đó."
Nụ cười của chàng trai càng sâu hơn, giữa lông mày dãn ra đôi chút, nhưng vẫn sắc bén thâm thúy, bẩm sinh mang theo sự hung hãn mạnh mẽ.
"Một ngàn một trăm vạn rác rưởi. Triều tổng giàu có thế, muốn vứt thì tất nhiên là được. Nhưng rác rưởi một ngàn một trăm vạn tiếp theo, liệu có dùng tốt như thế này không? Vậy thì khó nói lắm, anh nói có đúng không?"