“Tất nhiên là ta nói thật, nếu không tin, ngươi có thể cho người đến bãi tha ma kinh giao tìm một chút.
Hẳn là có thể tìm được giá y hoặc trang sức của nàng ấy.”
Tần Kiêu nghe nàng nói như vậy thì lập tức phái người đến bãi tha ma giúp muội muội nhà hắn nhặt xác.
Tần Kiêu xoay người muốn lên ngựa, lại nhớ nàng vừa nói không nên cưỡi ngựa, sẽ gặp tai họa đổ máu.
Sau đó nghĩ đến phụ mẫu và huynh trưởng, hắn lập tức hỏi: “Vừa rồi ngươi nói phụ mẫu và huynh trưởng của ta có khả năng gặp nguy hiểm là có ý gì?
Phụ mẫu của ta hiện giờ khoẻ mạnh, thân thể an khang.”
Tiêu An Nhạc bấm tay tính toán.
“Có phải gần đây nhà các ngươi ầm ĩ chuyện ở riêng đúng không? Gia trạch bất hoà chính là mầm tai hoạ.
Vừa rồi ta đã tính ra, ngươi ra cửa sẽ gặp tai họa đổ máu, ứng trên con ngựa của ngươi, chắc hẳn ngựa của ngươi đã bị người ta động tay chân.
Hôm nay phụ thân ngươi muốn ra ngoài và đi về hướng đông, bên đó có một con sông đang ngập lụt.
Mặc dù mẫu thân của ngươi ở nhà, nhưng có phải gần đây tinh thần không tốt, luôn cảm thấy buồn ngủ, đúng không?
Còn đại ca của ngươi bị trúng độc vào ba ngày trước, bây giờ vẫn nằm trên giường tĩnh dưỡng, đúng không?”
Tần Kiêu thấy nàng nói đúng toàn bộ, ngay cả bệnh trạng của mẫu thân và huynh trưởng cũng có thể phát hiện được.
Nhưng mà lát nữa phụ thân đến hẻm La Cổ bàn chuyện làm ăn là phụ thân vừa mới nói với hắn trước khi hắn ra ngoài.
Mà bên đó đúng là có sông.
Nghĩ như vậy, Tần Kiêu càng thêm tin tưởng Tiêu An Nhạc.
“Vậy có cách nào hoá giải không?”
Gã sai vặt đứng bên cạnh nghe thấy công tử nhà mình lại tin tưởng như vậy thì gấp gáp, vò đầu bứt tai ngăn cản.
“Nhị công tử, ngài không thể tin lời của nàng ta được, vừa nhìn là biết đây là một kẻ lừa đảo.
Cũng không biết tay nải trên người nàng ta là lấy ở chỗ nào đâu!”
Tiêu An Nhạc liếc mắt nhìn gã sai vặt đó, đánh giá tướng mạo của gã một chút, nói: “Ngươi không trung thành với chủ, kết cục thê thảm.
Trương Thuận bị nàng nói vậy thì chột dạ, tiến lên một bước quát lớn.
“Ngươi nói hươu nói vượn!”
Tần Kiêu nhíu mày nhìn gã sai vặt của mình, Trương Thuận lập tức nở một nụ cười hết sức khó coi.
Tần Thư Nhiễm ở bên cạnh Tiêu An Nhạc biến thành một làn khí đen.
“Chắc chắn là gã hại nhị ca của ta.”
Tiêu An Nhạc liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, lấy chu sa, bùa và bút từ túi vải bên hông ra, rồi đi sang bên cạnh vẽ bốn lá bùa bình an trừ tà.
Tần Thư Nhiễm thấy vậy thì sốt ruột.
“Chỉ mấy lá bùa như vậy có tác dụng không?
Không phải ngươi nói đại ca của ta trúng độc sao, chẳng lẽ lá bùa này có thể giải độc?
Nhất định là do đám người nhị thúc của nhị phòng làm ra.”
Tiêu An Nhạc không quan tâm việc này, đưa lá bùa cho Tần Kiêu.
“Chỗ này của ta có mấy lá bùa, ngươi cầm lấy đưa cho mỗi người một lá, mang theo trên người có thể trừ tà chắn sát bảo vệ bình an.
Nhưng muốn giải quyết căn bản các vấn đề của gia đình ngươi, tốt nhân là nên ở riêng càng sớm càng tốt.
Ta là tiểu thư nhà Binh Bộ thị lang, nếu như ngươi có tin tức về tên họ Phùng đó thì xin hãy báo cho ta một tiếng. Nếu bắt được người, nhớ phải nói với ta để ta đến xem, đây là do muội muội của ngươi giao phó.”
“Không phải ngươi nói tiểu thư nhà ta đã mất rồi sao, sao nàng ấy có thể giao phó với ngươi?”
Gã sai vặt ở bên cạnh vẫn nhớ nàng vừa phán mệnh cho gã, lập tức đưa ra nghi ngờ.
Tiêu An Nhạc đã suy nghĩ xong.
“Đêm nay, ta sẽ để muội muội của ngươi báo mộng cho ngươi, nếu ngươi không tin thì có thể tự mình hỏi nàng ấy.”
Trong tay Tần Kiêu cầm bốn lá bùa được gấp thành hình tam giác, nghe nàng nói có thể để muội muội đi vào giấc mộng thì lập tức gật đầu. Sau khi cất bùa chú, hắn lấy một tờ ngân phiếu một trăm lượng trong tay áo ra và đưa cho Tiêu An Nhạc.
“Đây là tiền mua bùa của cô nương, nếu lời của cô nương là thật, vậy ngày khác Tần mỗ đến cửa bái phỏng chắc chắn sẽ hậu tạ.”
Tiêu An Nhạc nhận lấy ngân phiếu một trăm lượng, trong lòng cảm thấy mỹ mãn.
Vừa rồi túi tiền mà Triệu phu nhân đưa có hai trăm lượng, bây giờ Tần Kiêu lại đưa một trăm lượng, quả nhiên tiền của quan lại phủ đệ trong kinh thật dễ kiếm, mới một ngày mà nàng đã kiếm được ba trăm lượng.
“Được được được, ta chờ tin tốt của ngươi.”
Sau khi có tiền, nàng lập tức đến cửa hàng vàng mã mua một vòng, vàng mã đều là loại tốt nhất, ngoài ra còn mua bút lông và chu sa, cũng mua loại đắt nhất.
Nàng nhận ra mình mua quá nhiều, ba trăm lượng vừa mới kiếm được đã tiêu hết sáu mươi lượng.
Chưởng quầy nhìn cách ăn mặc của nàng, lại thấy nàng mua rất nhiều nên nói có thể đưa đến phủ cho nàng.
Tiêu An Nhạc thấy đúng là rất nhiều thứ, nàng vẽ bùa cũng cần tiêu hao linh lực nên để lại địa chỉ cho chưởng quầy.