Vương Phi Bò Ra Khỏi Quan Tài Liền Đoán Mệnh Cho Quan Viên

Chương 15

Tiêu An Nhạc kéo chiếc ô hai cái vẫn không cử động, giống như bị cố định giữa không trung.

“Có chuyện gì vậy? Gần về nhà nên sợ à?”

Tần Thư Nhiễm bay ra nhìn về phía Tần gia: “Ta không có mặt mũi trở về, ta không về nữa, hay là ngươi cứ giúp ta tìm Phùng thư sinh đã hại chết ta đi.

"Ta tìm hắn ta báo thù là được, ta không về nữa.”

Tiêu An Nhạc nhìn cửa lớn Tần phủ, đã đến tận cửa rồi mà nàng ấy còn không về?

Đang lúc xoay người đi, Tiêu An Nhạc nhìn thấy một vị công tử bước ra từ Tần phủ, xoay người nhảy lên con ngựa đã được chuẩn bị từ trước.

Tiêu An Nhạc cầm ô đi đến, ngẩng đầu hỏi vị công tử đó: “Vị công tử này, hôm nay ngươi không nên cưỡi ngựa, sẽ có tai họa đổ máu.”

Tần Kiêu ngồi trên ngựa không nói lên lời, từ trên cao nhìn Tiêu An Nhạc.

Hạ nhân của hắn vội vàng chạy đến đuổi người.

“Cô nương ngươi là ai thế, nói chuyện kiểu gì vậy?

Vừa đi ra đã nói công tử của chúng ta có tai họa đổ máu, ngươi mau tránh ra, nếu không, ngươi có tin hôm nay ta sẽ khiến ngươi có tai họa đổ máu không?”

Tần Kiêu ngồi trên lưng ngựa quát lớn một tiếng.

“Trương Thuận, lui ra.”

Tần Kiêu xoay người xuống ngựa và đi đến trước mặt Tiêu An Nhạc, thấy nàng ăn mặc đường hoàng, có điều chiếc ô trong tay hơi rách nát.

Ngoài ra còn đeo một chiếc tay nải màu vàng mà các đạo sĩ hay dùng, khiến người ta nhìn qua có chút buồn cười.

“Vị cô nương này, vì sao ngươi nói ta cưỡi ngựa sẽ gặp tai họa đổ máu?”

Tiêu An Nhạc nhíu mày đánh giá hắn một lượt, vầng trán sáng sủa, sống mũi cao thẳng, làm người coi như chính trực.

“Cung phụ mẫu của ngươi tối tăm, sợ rằng trưởng bối và huynh trưởng trong nhà gặp chuyện không may.”

Gã sai vặt bên cạnh không nhịn được mở miệng.

“Ta nói vị cô nương này, ngươi làm sao vậy hả?

Không nói chủ tử nhà ta gặp tai ương đổ máu thì lại nguyền rủa lão gia phu nhân nhà ta, ta thấy ngươi muốn tìm xúi quẩy đúng không?”

Tiêu An Nhạc cũng cảm thấy mình nói chuyện quá trực tiếp, giống như đang nguyền rủa người ta.

Tần Thư Nhiễm ở bên cạnh lại sốt ruột không thôi.

“Thiên sư, huynh ấy là nhị ca của ta, ngươi hãy giúp đỡ huynh ấy.

Còn có sức khỏe của phụ mẫu của ta luôn rất tốt, tại sao lại không ổn?”

Tiêu An Nhạc hơi dừng một chút, rồi nói với Tần Kiêu:

“Ta quen biết muội muội Tần Thư Nhiễm của ngươi, nàng ấy lo lắng cho các ngươi nên để ta đến đây xem một chút.

Vì vậy, ta phát hiện vấn đề trên người ngươi và tình trạng của nhà ngươi nên mới nói thẳng như thế.

Nếu như ngươi thấy phiền hoặc không muốn nghe thì cứ coi như ta chưa nói.”

Tiêu An Nhạc nói xong thì nhấc chân muốn đi, quả nhiên đã bị Tần Kiêu gọi lại.

“Đợi chút, ngươi đã gặp muội muội của ta? Bây giờ muội ấy sống như thế nào?”

Tiêu An Nhạc quay đầu nhìn Tần Thư Nhiễm ở bên cạnh.

Tần Thư Nhiễm vội vàng lắc đầu, Tiêu An Nhạc nói: “Nàng ấy chết rồi, bị nam nhân họ Phùng đó gϊếŧ vào đêm bỏ trốn.”

“Cái gì?

Nực cười, tên súc sinh họ Phụng này, ngươi nói thật sao, nếu như là thật, vậy ta đi báo quan bắt hắn ta.”

Tiêu An Nhạc liếc mắt nhìn Tần Thư Nhiễm đang rối rắm ở bên cạnh.

“Hu hu hu, xấu hổ chết đi được, ta không còn mặt mũi gặp bọn họ.

Lúc trước là ta nhất quyết làm theo ý mình, kết quả rơi vào kết cục như vậy, đều là đáng đời, hu hu hu.”

Tiêu An Nhạc đau đầu vì tiếng khóc của nàng ấy, nàng thu ô bạch cốt lại, phát hiện hai người trong ô của nàng đều là ngươi mù quáng trong tình yêu bị chết vì nam nhân, chậc chậc!