Tô Tĩnh Dung nghe vậy bật cười:
“Biểu tỷ nói gì vậy, nếu tỷ quay về phủ thì tất cả chi phí ăn mặc tự nhiên là do trong phủ chi trả, cần gì tiểu thư Hầu phủ như biểu tỷ ra ngoài mua đồ?”
Trước kia trong đầu Tiêu An Nhạc chỉ có tu luyện, lúc này nghe Tô Tĩnh Dung nói câu đó thì cảm thấy hoặc là mình tu luyện đến lú, hoặc là cô gái này khùng rồi.
Mà nàng tuyệt đối không thể nào ngốc, cho nên nàng ta đúng là khùng. Tội ghê, nhìn đẹp thế mà ngốc.
Tiêu An Nhạc nhìn hai quỷ nha hoàn bay sau lưng nàng ta, Tần Thư Nhiễm ở bên cạnh đã thèm đến chảy nước miếng, muốn nhào về phía tiểu quỷ kia.
“Hai con này có oán khí nặng quá, ta muốn ăn!”
Tiêu An Nhạc ghì lại cây dù:
"Đừng xằng bậy, sau khi ra bãi tha ma thì ngươi không thể lại cắn nuốt quỷ khác nữa. Ngươi vốn đã thành Quỷ Sát, nếu tiếp tục ăn càng khó đưa ngươi đi đầu thai. Đợi một thời gian sẽ mang ngươi trở lại báo thù."
Nghe nói có thể báo thù, Tần Thư Nhiễm lập tức ngoan ngoãn.
Tô Tĩnh Dung và Tiêu Già Hòa liếc nhau, hoang mang nhìn Tiêu An Nhạc lẩm bẩm một mình.
“Đại tỷ, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Tiêu An Nhạc lắc đầu, nói:
“Ta không nói chuyện với người.”
Tiêu Già Hòa: . . .
Tô Tĩnh Dung cảm thấy quanh thân lạnh lẽo, vị biểu tỷ này trở về từ đạo quan, không lẽ trên người dính thứ không sạch sẽ gì?
"Biểu tỷ nhanh đi rửa mặt, chúng ta đi trước!”
Tô Tĩnh Dung nói xong kéo Tiêu Già Hòa vội vã rời đi.
Tiêu An Nhạc nhìn theo nàng ta, hai con quỷ nha hoàn bay theo sau lưng.
Mới nãy ở bên ngoài nàng không thấy có gì lạ, xem ra hai con quỷ nha hoàn không thể ra khỏi phủ, chỉ có thể hoạt động ở trong phủ.
Tiêu An Nhạc giơ dù đi với nha hoàn Đông Đào đến sân của mình, chờ nàng rửa mặt, thay váy màu xanh lam mà Tiêu Già Hòa sai người đưa tới, trông nàng rất xinh, mỗi tội bụng kêu rột rột.
“Ta đói quá, có gì ăn không, lấy cho ta đi.”
Đông Đào đứng yên một chỗ, trề môi nói:
“Chưa đến giờ ăn trưa, món ngọt trong mỗi sân đều có số lượng giới hạn. Các nô tỳ và nhà bếp không biết hôm nay tiểu thư trở về, nên hôm nay sân này không có bánh ngọt."
Thú vị, rất thú vị.
Tần Thư Nhiễm bay lượn trong phòng, nghe Đông Đào nói xong khói đen trên người nàng ta khuếch tán, nhiệt độ trong phòng dường như giảm mấy độ.
“Hay cho tiểu nha hoàn to gan, nàng ta rõ là không thèm để ngươi vào mắt, nô tài độc ác ức hϊếp chủ!”
Tiêu An Nhạc một tay đặt trên bàn chống cằm, thản nhiên mở miệng:
“Nhập xác nàng ta đi.”
Có Tiêu An Nhạc cho phép, Tần Thư Nhiễm nháy mắt mặt mày hớn hở, âm khí quanh người thu lại.
Tiểu nha hoàn đứng phía đối diện lén trợn mắt bĩu môi, tiểu thư mới trở về dường như đầu óc không bình thường, sao cứ thích lẩm bẩm một mình.
Gió tà bỗng ập vào mặt, thổi bay sợi tóc của nàng ta. Khi tiểu nha hoàn lại ngước đầu lên thì thân thể đã bị Tần Thư Nhiễm chiếm cứ.
Tiêu An Nhạc nhìn tiểu nha hoàn vừa rồi còn ngạo mạn, giây sau đã mặt mày hớn hở xoay một vòng tại chỗ, biểu cảm vui vẻ, âm thanh sung sướиɠ:
“Hi hi hi, cảm giác có cơ thể thật tuyệt! Sau này ngươi có thể cho ta nhập xác vài lần được không?”
“Nghĩ gì vậy? Nhập xác đều là chuyện không tốt cho ngươi và người khác, tổn hại âm khí của ngươi và dương khí của người ta. Đương nhiên nếu ngươi không ngại âm khí bị hao hụt, ta sẵn lòng cho ngươi nhập xác kẻ ác. Nhưng oán sát lệ khí của ngươi rất nặng, nhập xác nhiều thì âm khí sẽ hao hụt, sát khí khiến ngươi điên dại.”
Tần Thư Nhiễm ôm chặt bản thân:
“Thế thì dẹp đi, ta muốn giữ lại chút âm khí này để còn báo thù. Thôi không nói nữa, ta lập tức đi lấy thức ăn ngon về cho ngươi.”
Tần Thư Nhiễm nói xong xoay người, đáy mắt vụt qua hưng phấn, nhảy nhót chạy ra ngoài.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin