Lúc này một cô gái đi ra từ chô cổng vòm, mặc váy vàng nhạt, khuôn mặt trái soan, mắt hạnh linh động, ánh mắt quét một vòng mặt Tiêu An Nhạc.
Tiêu Già Hòa giơ quạt tròn che chóp mũi, mặt mày linh độngđánh giá Tiêu An Nhạc:
“Ngươi là đích tỷ đi lạc của ta? Sao ta không có ấn tượng gì vậy?”
Cô gái này nhỏ hơn nguyên chủ hai tuổi, nguyên chủ đi lạc lúc năm tuổi, nàng ấy mới ba tuổi thì nớ được gì?
"Khi đó ngươi còn còn nhỏ, không nhớ cũng là chuyện bình thường. ta quên tên của ngươi là gì rồi.”
Tiêu Già Hòa nhún mũi, thẳng thắn nói:
“Ta tên Tiêu Già Hòa, mùi trên người của ngươi là gì mà khó ngửi vậy!”
Tiêu An Nhạc cười khẽ, trên người cô gái này cũng không có mạng mượn về, vậy là nàng ấy không phải hung thủ.
Tiêu An Nhạc nói thẳng:
“Là mùi máu.”
Tiêu Già Hòa nhăn mũi nhỏ, lùi lại vài bước:
“Vậy ngươi mau đi thay đồ thôi.”
Nàng ấy xoay người kéo Tô Tĩnh Dung, nói:
“Biểu tỷ, Khôn Vương đến rồi, tỷ muốn đi xem không? Tỷ có hôn ước với Khôn Vương mà, chúng ta đi đằng trước nhìn xem bọn họ chơi cái gì nhé?”
Tiêu Già Hòa nói xong chợt thấy cơ mặt Tô Tĩnh Dung cứng ngắc, liếc vội qua Tiêu An Nhạc.
Tô Tĩnh Dung chớp mắt, nói:
“Thật ra người có hôn ước với Khôn Vương hẳn là biểu tỷ,chẳng qua mãi không tìm được biểu tỷ nên di mẫu mới kêu ta đồng ý hôn sự này. Hiện giờ biểu tỷ trở về, hay là cũng cho biểu tỷ đi cùng gặp mặt Khôn Vương, nếu như biểu tỷ thích, ta nhất định sẽ không giành với biểu tỷ.”
Tần Thư Nhiễm bay bên cạnh Tiêu An Nhạc, càu nhàu nói:
“Tiểu tiện nhân này rõ ràng là muốn cướp nhân duyên của ngươi. Nếu là Khôn Vương có hôn ước với ngươi thì tại sao phải nhường cho nàng ta? Cho muội muội ngốc của ngươi vẫn tốt hơn nàng ta.”
Tiêu An Nhạc nhìn thoáng qua Tần Thư Nhiễm:
"Ngươi không hiểu."
Tô Tĩnh Dung cho rằng Tiêu An Nhạc nói nàng ta không hiểu,có gì mà không hiểu? Nàng ta cho rằng Tiêu An Nhạc trở về là muốn cướp mối hôn sự này.
Nếu không thì tại sao đạo sĩ già sư phụ kia không sớm đưa nàng về, còn một tháng là nàng ta sẽ thành thân với Khôn Vương, lúc này Tiêu An Nhạc trở về là có ý gì?
May mà nàng ta và Khôn Vương sớm thích nhau, nàng ta không tin Khôn Vương sẽ vừa ý nhỏ nhà quê trở về từ đạo quan.
"Là ta không hiểu, biểu tỷ lần đầu tiên đi gặpKhôn Vương, nên ăn mặc tươm tất mới được. Ấy, di mẫu không biết biểu tỷ khi nào trở về, còn chưa chuẩn bị y phục cho biểu tỷ. chỗ ta còn nhiều bộ đồ mới may, nếu biểu tỷ không chê thì ta sẽ cho mượn trước hai bộ.”
Tiêu An Nhạc nhìn bộ dạng làm ra vẻ của nàng ta cảm thấy khá thú vị:
“Ta chê.”
Tô Tĩnh Dung nghẹn lời, không ngờ nàng nói chuyện thẳng như vậy.
Tô Tĩnh Dung xoắn khăn tay, vẻ mặt đau lòng nói với Tiêu Già Hòa:
"Biểu tỷ ghét bỏ y phục của ta, hay biểu muội cho biểu tỷ mượn mấy bộ đồ đi?”
Tiêu Già Hòa nghiêng đầu, chớp mắt to xem Tiêu An Nhạc:
“Ngươi muốn mặc đồ của ta không? Vóc dáng chúng ta xấp xỉ, nếu ngươi muốn thì ta sai người đi lấy vài bộ cho ngươi."
Tiêu An Nhạc gật đầu, cô gái này tâm tính ngây thơ, có thể mặc tạm quần áo của nàng ấy.
“Lấy cho ta một bộ, chờ khi nào có tiền ta sẽ tự mua.”
Vừa rồi nàng chợt nhận ra, tuy trên người cửu hoàng thúc có ánh sáng công đức cho nàng sống tiếp, nhưng nàng phải tự kiếm tiền. nàng quyết định chờ lát nữa ăn xong sẽ thay đồ ra ngoài kiếm tiền.