Xuyên Thành Giống Cái Quý Hiếm Được Sủng Ái

Chương 14: Em không cần tôi nữa sao?

“Thú nhân các anh đều tuỳ tiện vậy à? Tuỳ tiện kết đôi ký khế ước với người khác sao?” Diệp Lam Tâm cảm thấy đầu óc mình không thể xử lý nổi.

“Không, ký khế ước là khoảnh khắc thiêng liêng nhất trong cuộc đời của giống đực thú nhân chúng tôi. Cả đời giống đực thú nhân chúng tôi chỉ có thể kết đôi với một giống cái duy nhất. Nếu bị giống cái bỏ rơi sau khi ký khế ước, giống đực đó sẽ không bao giờ có giống cái khác. Em không cần tôi nữa sao?” Anh đã dâng hiến lần đầu tiên của mình cho cô, vậy mà bị nói là tuỳ tiện. Gương mặt tuấn tú của Rick đầy vẻ tổn thương.

“Ê ê, anh đừng khóc mà, tôi không có ý đó.” Nhìn biểu cảm đáng thương của anh, Diệp Lam Tâm không đành lòng.

“Vậy ý em là em đồng ý giao phối với tôi đúng không?” Khuôn mặt đẹp của Rick hiện lên vẻ vui mừng.

“Tôi biết mà, Tiểu Lam Tâm là người tốt nhất! Bây giờ chúng ta đi giao phối, rồi sinh trứng rắn nhỏ.” Anh vui mừng hôn lên má cô một cái, đuôi rắn buông lỏng, tay anh đỡ lấy cô, ôm ngang người, cúi đầu, ánh mắt thoáng qua một tia gian tà, khoé môi nhếch lên nụ cười ác ma, nhanh chóng biến mất.

Tiểu Lam Tâm thật dễ bị lừa gạt, thật ngây thơ, thật đáng yêu.

“Á, từ từ đã, anh Xà!” Sợ bị ngã, Diệp Lam Tâm vội ôm chặt lấy cổ trắng ngần của Rick.

“Em không cần tôi nữa sao?” Biểu cảm anh lại đầy ấm ức.

“Không không, chỉ là chúng ta không quen nhau nhiều, làm cái gì đó liệu có quá vội vàng không?”

“Vậy em muốn thế nào?”

“À, ở thế giới loài người, chuyện đó… cần có nền tảng tình cảm. Chúng tôi đều yêu đương trước, rồi mới kết hôn. À, yêu đương chính là như các anh theo đuổi giống cái, kết hôn tương đương với việc kết đôi của các anh.” Diệp Lam Tâm thề rằng cô đang nói thật, cô không thể chấp nhận song tu mà không có tình cảm.

“Được, vậy chúng ta bắt đầu yêu đương ngay bây giờ.” Anh cúi đầu nhìn vầng trán cô, nơi mờ mờ hiện ra hình ảnh một con rắn trắng nhỏ. Tâm trạng Rick không thể giấu nổi sự hân hoan, đây chính là dấu hiệu của anh, dấu hiệu người bạn đời thuộc về anh. Anh nhìn chằm chằm vào trán cô mà ngẩn ngơ, cuối cùng, anh cũng có bạn đời rồi.

“À, anh Xà, trên mặt tôi có gì sao?” Diệp Lam Tâm đưa bàn tay trắng mịn như ngó sen lên sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, vẻ mặt ngây ngô đáng yêu.

“Đồ ngốc, tôi không phải là anh Xà. Tôi tên là Rick.” Anh mỉm cười, cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.