Năm 3012, thời đại con người thống trị trái đất trên đỉnh chuỗi thức ăn đã sớm kết thúc, một nghìn năm trước, ngôi sao đồng hành của mặt trời, Nữ Thần Báo Thù với chiếc váy rực rỡ lướt qua trái đất, mang theo chiến tranh, dịch bệnh, virus và thiên tai, quét sạch và chấm dứt toàn bộ nền văn minh.
Cuối cùng, thứ hủy diệt nhân loại vẫn là chính họ, ngày hôm đó không được ghi chép rõ ràng trong sử sách, khi lũ thây ma khát máu không còn tìm thấy con người để cắn xé, chúng quay sang động vật.
Ban đầu, tình hình vô cùng thảm khốc, hàng loạt động vật không có khả năng kháng cự bị chết dưới răng nanh và móng vuốt sắc bén của thây ma. Nếu tiếp tục như vậy, trái đất sớm muộn cũng sẽ trở thành một hành tinh chết đen tối, không còn sự sống.
Thần linh cuối cùng đã thương xót những sinh mệnh vô tội trên trái đất, động vật bất ngờ sở hữu khả năng miễn dịch tự nhiên với virus thây ma. Virus không thể lây nhiễm chúng mà ngược lại còn thúc đẩy chúng tiến hóa với tốc độ không thể tưởng tượng được, đồng thời hòa nhập các gen hoàn hảo nhất của con người vào tế bào của chúng.
Khi con hổ Siberia đực đầu tiên hóa thành hình người, trái đất bước vào một kỷ nguyên mới.
Điều đáng tiếc là quy luật chọn lọc tự nhiên trong quá trình tiến hóa đã loại bỏ phụ nữ loài người, trên trái đất của kỷ nguyên mới, giống cái trở về trạng thái nguyên thủy, sống phụ thuộc vào những giống đực mạnh mẽ, bọn chúng không cần săn bắn hay chiến đấu, nhiệm vụ duy nhất là sinh sản.
Về khả năng sinh sản, phụ nữ loài người không thể sánh được với động vật, gen con người trong bọn chúng chỉ đủ để chuyển hóa bào thai giống đực từ hình thú sang hình người.
Lần này, Thượng Đế đã tạo ra Adam, nhưng lại quên rút xương sườn để tạo nên Eva, sau khi sở hữu trí tuệ cao cấp và hình thể con người hoàn hảo, những động vật giống đực đã khao khát suốt hàng nghìn năm, mong một ngày nào đó bạn đời của chúng có thể tiến hóa thành những người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ như trong các cuốn sách cổ.
Chúng đã cố gắng rất nhiều, thử mọi cách để kí©ɧ ŧɧí©ɧ trí tuệ của giống cái, thậm chí tiêm trực tiếp virus vào cơ thể bọn họ nhằm thúc đẩy tiến hóa, nhưng không ai thành công cả.
Dù là loài nào, chỉ cần có cơ quan sinh sản, tìиɧ ɖu͙© luôn là chủ đề vĩnh cửu. Những con đực mang hình dạng con người nhưng suốt đời không thể ôm ấp một giống cái cùng hình dạng, không thể giao tiếp với chúng bằng ngôn ngữ, đây đúng là một bi kịch lớn.
Nhưng bi kịch lớn hơn chính là Lâm Tiểu Nhạc, có thể tưởng tượng được niềm vui lần này của cô lớn đến mức nào, cô không thể ngờ cơ thể phụ nữ của mình trong mắt những giống đực này lại mới lạ và có sức hấp dẫn chết người đến vậy.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, Lâm Tiểu Nhạc cuối cùng cũng nhìn thấy một công trình kiến trúc, cô chưa từng thấy bức tường thành nào kỳ lạ và thô sơ đến vậy, những thanh thép dính vào những tảng đá lớn, chồng chất lộn xộn, như thể bị ép nén thô bạo.
Phía trên tường thành là những tòa nhà xám cao vυ't, mỗi đoạn có một lỗ trống, trông như những hốc mắt bị khoét mất nhãn cầu, tạo cảm giác áp bức và lạnh lẽo.
Lâm Tiểu Nhạc cố gắng chống đỡ đôi mắt đỏ ngầu vì mệt mỏi, ngáp một cái, dù những công trình đó có kỳ lạ thế nào, cô cũng không quan tâm. Lúc này, cô chỉ cần một chiếc giường để ngủ một giấc thật ngon, những chuyện khác, để sau khi cô lấy lại sức hẵng tính.
“Tôi muốn giường, để ngủ.” Lâm Tiểu Nhạc nói với Khắc Lôi, cô chắp hai tay bên má, nghiêng đầu một cách đáng yêu, nheo mắt lại.
“Cô ấy vừa tiến hóa, vẫn chưa học được ngôn ngữ.” Lộ từ đầu đến cuối hành trình vẫn luôn để tâm đến Lâm Tiểu Nhạc, nói trước cả Khắc Lôi. “Nhưng cô ấy đã biết phát âm rồi, nhìn hành động của cô ấy mà xem, đáng yêu quá!”
“Ừ.” Khắc Lôi đáp một tiếng, bước chậm lại, đi sang bên trái của Lộ. Lúc này, Lộ cũng chú ý thấy vài người bước ra từ cổng thành khu số 5, dẫn đầu chính là Tu của tộc sói, kẻ không đội trời chung với bọn họ.
Không thể để Tu phát hiện ra giống cái nhỏ này được, Lộ thu lại vẻ mặt mê mẩn và hạnh phúc, cậu ho một tiếng, dùng cơ thể che chắn Lâm Tiểu Nhạc đang nằm trong tay Khắc Lôi.