"Lộ, cởϊ áσ của cậu ra đi, giống cái này vẫn đang run rẩy." Khắc Lôi nói.
"Ồ, kỳ lạ thật, tối nay đâu có lạnh." Lộ lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởϊ áσ đưa cho Khắc Lôi, để anh quấn thêm một lớp cho Lâm Tiểu Nhạc, Lộ không nhịn được mà nói: "Khắc Lôi, đợi đến khi về rồi, cho tôi xếp thứ hai có được không?"
Thực ra, nhóm đàn ông này đều rất kích động, bao gồm cả Khắc Lôi, hướng tiến hóa của bọn họ là hình người, trong quá trình không ngừng tái tổ hợp gen, khát vọng sâu sắc và nguyên thủy nhất chính là sinh sản với một giống cái hình người thực sự.
Nhưng suốt hàng trăm năm qua, không có bất kỳ giống cái nào tiến hóa được thành hình người, có thể tưởng tượng được Lâm Tiểu Nhạc trong mắt bọn họ quý giá đến mức nào, giống cái hình người, chỉ tồn tại trong ghi chép lịch sử và sách vở mà thôi.
"Tôi nghĩ không được, cô ấy sẽ không bị đưa vào trại sinh sản." Khắc Lôi nói.
Lâm Tiểu Nhạc nhìn người đàn ông thứ hai cởϊ áσ cho mình giữ ấm, ánh mắt anh vừa lấp lánh nhìn cô, vừa trò chuyện với người đang ôm cô. Không cần nghĩ nhiều cô cũng biết bọn họ đang nói về mình, cô không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để thể hiện thiện chí, vội kéo cổ áo xuống, đôi mắt đen xinh đẹp nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm, cười ngọt ngào lấy lòng bọn họ.
Ánh sáng sao dịu dàng chiếu lên làn da của cô, khiến nó như sữa trắng mịn màng, cô không biết nụ cười trong sáng và đáng yêu này lại gây kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn thế nào với bọn họ. Dù sao, Lâm Tiểu Nhạc cũng chỉ nhận định một điều, nhất định phải bám chặt cây đại thụ trước mắt, nếu không trong thế giới quái vật này, e rằng cô sẽ chẳng sống nổi một ngày.
"Khắc Lôi, anh xem, cô ấy cười với tôi kìa, cô ấy không ghét tôi." Lộ vui vẻ nói, anh hận không thể ngay lập tức ôm cô gái này vào lòng mà thân mật một chút, nhưng rõ ràng Khắc Lôi không đồng ý.
Thấy người bên cạnh đáp lại mình bằng một nụ cười, Lâm Tiểu Nhạc cảm thấy yên tâm phần nào, chẳng phải nụ cười là vũ khí tốt nhất của con người sao?
Bọn họ đã đáp lại thiện chí của cô, nghĩa là sự an toàn của cô càng được đảm bảo, điều này cũng chứng tỏ những con người kỳ lạ này có trí tuệ cấp cao, chỉ là ngôn ngữ bất đồng mà thôi, ngôn ngữ không thông có thể từ từ học, dù thế nào đi nữa, trừ cái chết ra thì chẳng có gì đáng sợ cả, Lâm Tiểu Nhạc tự nhủ với chính mình.
"Giống cái này thể hình nhỏ, nhưng việc tiến hóa đồng nghĩa với đã trưởng thành rồi. Khắc Lôi, kiểm tra cơ quan sinh sản của cô ấy đi." Một người đàn ông khác tiến lại gần từ phía sau, anh ta cũng nở một nụ cười với Lâm Tiểu Nhạc, nhưng miệng lại nói những điều kinh hãi mà cô nghe không hiểu.
"Về rồi nói sau." Khắc Lôi không để lộ cảm xúc, anh đẩy bàn tay của Lộ đang vươn tới, dù giống cái trong trại sinh sản đều là của chung, nhưng đột nhiên anh không muốn để bất kỳ giống đực nào khác chạm vào giống cái nhỏ bé trong vòng tay mình.