Hàng năm quân đoàn đều tổ chức khám sức khỏe định kỳ, riêng anh vì vết thương nặng từ ba năm trước nên được đổi thành khám mỗi sáu tháng một lần.
Tuần trước anh vừa đi khám lại, bác sĩ điều trị chính kết luận về tỷ lệ tϊиɧ ŧяùиɠ hoạt động của anh vẫn là 85% tϊиɧ ŧяùиɠ chết.
Trừ khi Omega có cơ địa cực kỳ dễ thụ thai, cộng thêm may mắn, thì anh mới có khả năng để bạn đời mang thai.
Rất nhiều Omega đều thích trẻ con, bản thân rơi vào trường hợp này, Hoắc Thâm đã sớm chuẩn bị tâm lý không kết hôn.
Đối với việc anh một lần nữa xác nhận, Cố Thần Ngọc nghiêm túc gật đầu: "Đương nhiên."
Hoắc Thâm không được, bọn họ không có cách nào giao lưu sâu sắc, tự nhiên không thể có con.
Cố Thần Ngọc cảm thấy những điều này đều không phải vấn đề.
Hoắc Thâm rất tốt, như vậy là đủ rồi.
Hai người đều không biết đối phương hiểu sai ý mình, nhưng lại âm kém dương sai đạt được kết quả tốt nhất đối với bản thân.
Nửa tiếng sau, một chiếc xe bay màu đen mờ rời khỏi bãi đậu xe ngầm.
Trong một phòng nghỉ của khách sạn, vì không tìm thấy Cố Thần Ngọc, sắc mặt Ôn Hàm khó coi đến cực điểm.
Buổi tiệc từ thiện quy mô nhỏ hôm nay chính là để gài bẫy Cố Thần Ngọc, bây giờ nhân vật chính lại không thấy đâu, buổi tiệc này mất đi ý nghĩa.
"Cậu đã nói sẽ theo dõi cậu ta!"
Cho cấp dưới lui ra, Ôn Hàm nhìn Omega đang ngồi một bên, chất vấn đầy giận dữ.
Viên Nặc Thanh cũng không ngờ bản thân chỉ lơ đãng một chút, quay đầu lại, người đã không thấy đâu.
Nhưng điều này không có nghĩa là cậu ta sẽ để Ôn Hàm chỉ trích.
Tâm trạng cậu ta cũng tệ không kém, Viên Nặc Thanh lập tức phản bác: "Anh cho rằng tôi muốn thế này sao? Thuốc anh cho tôi, tôi đã bỏ vào đồ uống của cậu ta, tận mắt nhìn cậu ta uống hết, bây giờ không tìm thấy người là vấn đề của anh."
Nghe vậy, lửa giận của Ôn Hàm càng bốc lên: "Cái gì gọi là vấn đề của tôi, nếu không phải cậu nói cậu phụ trách theo dõi cậu ta, đã sắp xếp người sẵn sàng chụp ảnh, người của tôi có thể để lạc mất một Omega sao?"
Lời này khiến Viên Nặc Thanh không thể phản bác.
Quả thực, ban đầu là do chính cậu ta nhận lời bỏ thuốc, theo dõi, chụp ảnh.
Dù sao với tư cách là một trong những người bạn thân nhất của Cố Thần Ngọc, ba việc này chỉ có cậu ta làm mới dễ dàng thành công nhất.
Nhưng cậu ta không ngờ chuyện nắm chắc phần thắng lại xảy ra sơ suất.
Nhà vệ sinh, lối thoát hiểm cậu ta đều đã tìm, nhưng không tìm thấy người.
Tính toán thời gian, thuốc đã sớm phát huy tác dụng.
"Cậu không thể cứ ở đây mãi, buổi tiệc bên ngoài dù thế nào cũng phải kết thúc theo đúng trình tự, không thể để người khác phát hiện ra điều gì bất thường, tôi sẽ dẫn người đi tìm."
Sau khi phát hiện Cố Thần Ngọc biến mất, hai người đã ra ám hiệu, cùng trốn vào phòng nghỉ này để bàn bạc.
Phiên đấu giá bên ngoài vẫn đang diễn ra, nhưng hai người rời đi lâu như vậy chung quy không phải chuyện nhỏ.
Viên Nặc Thanh có nắm chắc sẽ tách mình ra khỏi chuyện này, nhưng tốt nhất là không nên gây chú ý.
Ôn Hàm cũng có cùng suy nghĩ.
Hừ lạnh một tiếng đầy căm hận, chỉnh lại bộ vest trên người, mở cửa đi ra ngoài.
Viên Nặc Thanh không để ý, cậu ta lại nhìn thoáng qua quang não của mình, thấy vẫn chưa có tin tức, trong lòng dâng lên một trận bực bội.
Hai phút sau, cậu ta mở cửa đi ra ngoài.
Lúc này, hàng lông mày nhíu chặt của cậu ta đã giãn ra, khóe miệng nở nụ cười, trông dịu dàng và vô hại.
Cố Thần Ngọc không biết chuyện xảy ra ở khách sạn, cho dù biết, có lẽ cũng chỉ cười lạnh một tiếng.
Lúc này cậu đã về đến nhà, vốn nghĩ mùi pheromone của Alpha trên người chắc chắn không thể giấu được người khác, nên muốn làm một thể, dẫn người về nhà ra mắt ba và anh trai.
Nào ngờ vừa vào cửa đã nghe quản gia nói hai người vẫn chưa về.
Kiếp trước vào lúc này cậu đã đuổi Hoắc Thâm đi, sau đó lén lút trốn trong căn nhà anh trai tặng mình bảy ngày, cho đến khi tác dụng của đánh dấu tạm thời biến mất mới dám ra ngoài.
Vì vậy, cậu thật sự không biết lúc này anh trai mình lại đi làm nhiệm vụ, ba cũng tăng ca không về.
Chẳng trách lúc đó cậu nhắn tin nói có dự án cần tăng ca, hai người đều không tìm cậu nữa.
Cố Thần Ngọc nhìn sang Hoắc Thâm đang bỗng dưng mất đi vẻ căng thẳng: "Vậy ngày mai anh đến nhé?"
Dưới ánh đèn, đôi mắt mèo mang theo ý cười, ánh sáng phản chiếu bên trong rơi trên màu lưu ly nhạt nhòa, tựa như chứa đầy bụi sao, đẹp đến nao lòng.
Hoắc Thâm vẫn luôn biết Cố Thần Ngọc rất đẹp, không phải kiểu rực rỡ chói lóa, cũng không phải tuấn tú như ngọc, mà là kiểu tinh xảo khó tả.
Ngũ quan, vóc dáng, chỗ nào cũng như được tỉ mỉ điêu khắc.
Khi không cười thì thoát tục đến mức người khác chỉ có thể ngước nhìn, lúc ngoan ngoãn trước mặt trưởng bối lại khiến người ta muốn xoa đầu, còn lúc này cười rộ lên lại mang theo chút hơi thở phàm trần, trở nên rực rỡ chói mắt, khiến người ta không thể rời mắt.
"Hoắc Thâm?"
Bên tai lại vang lên giọng nói của Omega, Hoắc Thâm mới phát hiện bản thân vậy mà nhìn Cố Thần Ngọc đến ngây người.
Tai hơi nóng lên, anh nói: "Ừm."