Cố Thần Ngọc: "Có phải anh bị ngốc không? Đánh dấu nào mà chẳng đau."
Cậu vừa nói vừa quên mất lúc trước là ai bảo Hoắc Thâm nhẹ nhàng một chút.
Không khí bỗng chốc im lặng, không ai nói gì cả.
Cố Thần Ngọc nhìn Hoắc Thâm, thấy anh mím chặt môi, lông mày hơi cau lại, không biết là đang tự trách, hay là đang suy nghĩ chuyện gì khác.
Cậu suy nghĩ một chút, nói: "Hoắc Thâm, lần này cảm ơn anh."
Nghe vậy, lông mày Alpha càng nhíu chặt hơn.
Đôi mắt đen nhìn chằm chằm Cố Thần Ngọc, dưới vẻ ngoài bình tĩnh không ai hay biết, sự bối rối và mất mát đan xen lẫn nhau, xé nát cảm giác hạnh phúc bất ngờ ập đến nửa tiếng trước.
Được rồi, đây chỉ là ngoài ý muốn.
Anh tự nhủ với chính mình như vậy.
"Không cần cảm ơn, rất vui được giúp đỡ cậu, thiếu tướng Cố."
Giọng nói hơi lạnh nhạt che giấu cảm xúc thật, Hoắc Thâm đáp lại.
Vừa dứt lời, liền nghe thấy giọng nói có chút hụt hẫng của Omega.
"Chỉ là thiếu tướng Cố thôi sao? Gọi tên tôi khó đến vậy à?"
Lời nói của Cố Thần Ngọc khiến trái tim Hoắc Thâm căng thẳng.
"Tôi..."
Anh muốn nói không phải, muốn nói rằng anh chỉ sợ khiến cậu cảm thấy đột ngột, nhưng miệng há ra rồi lại ngậm lại, cuối cùng vẫn không nói gì.
Thấy anh như vậy, Cố Thần Ngọc cũng không tức giận, chỉ là có chút không vui.
Dù biết người này không giỏi ăn nói, nhưng cái kiểu im lặng không giải thích như vậy vẫn khiến cậu buồn bực.
Nhưng mà, nghĩ đến lúc sắp chết, ánh mắt Ôn Hàm tràn đầy vẻ điên cuồng chế giễu cậu vậy mà không phát hiện ra Hoắc Thâm thích cậu, hỏi cậu có thấy ghê tởm hay không, vậy mà có người luôn âm thầm theo dõi mọi thứ của cậu, cậu liền vươn tay kéo kéo vạt áo Hoắc Thâm.
"Gọi tôi là Thần Ngọc."
Omega nghiêng đầu, tóc mái thưa theo động tác của cậu khẽ trượt sang một bên trán, giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt màu lưu ly ánh lên tia sáng long lanh, ngoan ngoãn mà dịu dàng.
Nhìn cậu như vậy, Hoắc Thâm bất giác cũng hạ giọng nhẹ nhàng gọi: "Thần Ngọc."
Ngay sau đó, anh lập tức thấy đôi mắt mèo hơi nheo lại, đuôi mắt tự nhiên cong lên mang theo ý cười nhàn nhạt, rất nhạt, nhưng cũng đủ xinh đẹp.
Đẹp đến mức Hoắc Thâm nhất thời thất thần.
Trong lúc mơ màng, anh nghe thấy giọng nói đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng khi thuốc hết tác dụng của cậu đang nghiêm túc nói: "Tuy lần này là ngoài ý muốn, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh, nếu trong lòng anh chưa có Omega nào, chúng ta kết hôn đi."
Hoắc Thâm: ???
Hoắc Thâm: Σ(⊙▽⊙)
Nhìn chằm chằm Omega trên giường một lúc, thấy cậu không có vẻ gì là đang nói đùa, Hoắc Thâm khó khăn lên tiếng: "Cậu biết mình đang nói gì không?"
Thật ra Hoắc Thâm muốn nói là, có phải vai diễn đã bị đảo ngược rồi không? Không phải lẽ ra thân là Alpha như anh nên nói chịu trách nhiệm với một Omega như Cố Thần Ngọc sao?
Tất nhiên, sự thật là dù anh có muốn chịu trách nhiệm, thì với tư cách là Omega hàng đầu Đế quốc, cũng không phải anh muốn chịu trách nhiệm là có thể chịu trách nhiệm, ý nguyện của Cố Thần Ngọc là trên hết.
Huống chi cơ thể của anh...
Lời nói của Hoắc Thâm khiến Cố Thần Ngọc nhíu mày, sống mũi cao thẳng khẽ nhăn lại, trong mắt lộ rõ
vẻ bất mãn.
"Tất nhiên là tôi biết mình đang nói gì." Nói đến đây, cậu mím môi, ngước mắt nhìn Hoắc Thâm rồi lại cụp mắt xuống, ánh mắt nhìn sang một bên, "Hay là anh đã có người mình thích rồi?"
Lời vừa thốt ra, Cố Thần Ngọc cảm thấy nhịp tim mình đang đập nhanh một cách mất kiểm soát.
Cậu không biết có phải Ôn Hàm vì muốn cậu càng thêm đau khổ hay không, nên tên đó mới lừa dối cậu.
Nghĩ đến Hoắc Thâm vì đỡ cho cậu đợt thú triều nổi điên rồi chết trước mặt cậu, Cố Thần Ngọc nhắm mắt lại.
Cảnh tượng này rơi vào mắt Hoắc Thâm, chỉ nghĩ là Omega hiểu lầm ý của mình, vội vàng phản bác: "Không phải."
Có lẽ là vì quá sốt ruột, giọng nói của Alpha có hơi lớn, ngược lại khiến Cố Thần Ngọc đang chìm đắm trong hồi ức giật mình.
Thấy vậy, Hoắc Thâm vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, tôi làm cậu sợ rồi."
Cố Thần Ngọc xua tay, sau khi ổn định lại tinh thần, nhớ đến lời phủ nhận vừa rồi của Alpha, đôi mắt lưu ly xinh đẹp bỗng tối sầm đi vài phần.
Không có người mình thích, vậy thì chứng tỏ anh không thích cậu, quả nhiên, Ôn Hàm đã lừa dối cậu.
Nghĩ đến lúc đó khi mình nghe nói Hoắc Thâm không phải vì trách nhiệm với lần đánh dấu tạm thời kia mà bảo vệ cậu, mà là vì thích cậu nhiều năm nên mới bảo vệ cậu, cảm giác tội lỗi và chán ghét chính mình, khiến cậu trước khi chết cảm thấy vô cùng đau khổ.
Quả nhiên, người xưa nói không có sai, người hiểu rõ bản thân nhất chính là kẻ thù của mình.
Khóe môi khẽ nhếch lên, trong đáy mắt lóe lên tia chế giễu, khi ngẩng đầu lên, những cảm xúc đó đã biến mất, chỉ còn lại nụ cười nhàn nhạt.