Cuối cùng bất đắc dĩ, cậu đã để Hoắc Thâm đánh dấu tạm thời cho mình, lúc này mới giải quyết được dược tính.
Đánh dấu tạm thời là Alpha tiêm một lượng nhỏ pheromone vào tuyến thể của Omega, điều này sẽ khiến trên người Omega xuất hiện pheromone của Alpha trong thời gian ngắn, để cho các Alpha khác biết người này đã có chủ.
Thời gian hiệu lực thường là từ năm đến bảy ngày, chủ yếu là tình thú nhỏ giữa những người yêu nhau.
Nghĩ đến sự thê thảm của kiếp trước, đôi mắt mèo lóe lên tia căm hận.
Hận người hãm hại mình, cũng hận chính mình.
Tại sao biết rõ bữa tiệc tối nay có vấn đề mà lại không đề phòng, để rồi trúng kế.
Vì tư thế của hai người, Hoắc Thâm không bỏ lỡ cảm xúc trong mắt cậu.
Anh muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.
Đang luống cuống thì người trong lòng khẽ động.
Chỉ thấy Omega ngẩng đầu, giơ hai tay lên, ống tay áo rộng rãi vì động tác này trượt xuống khuỷu tay, lộ ra làn da trắng nõn bên trong.
Hoắc Thâm không được tự nhiên cụp mắt, dưới hàng mi thon dài, màu mực lóe lên.
Ngay sau đó, anh cảm thấy sau gáy bị đối phương nhẹ nhàng ôm lấy, giọng nói mềm mại lại vang lên.
"Bác sĩ cũng vô dụng, loại thuốc này nhất định phải được Alpha đánh dấu mới có thể giải, Hoắc Thâm, anh đánh dấu tạm thời cho tôi, có được không?"
So với kiếp trước, lần này khi cầu xin được đánh dấu, Cố Thần Ngọc cam tâm tình nguyện nói ra.
Trong suốt quá trình cậu đều nhìn chằm chằm Alpha trước mặt không rời mắt.
Nhìn thấy anh vì hành động của mình ngượng ngùng cụp mắt xuống, rồi lại vì lời nói của cậu đột ngột nhìn lên, đồng tử lập tức co rút lại, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Ở khoảng thời gian này của kiếp trước, toàn thân cậu đều căng thẳng tột độ.
Do hồi nhỏ cậu đã bị bắt cóc suýt chút nữa bị gϊếŧ chết, nên ngoại trừ người nhà, trong tiềm thức cậu có chút sợ hãi Alpha.
Thế nhưng lại vào lúc hoàn toàn mất đi cảm giác an toàn này, cậu không chỉ ở chung phòng với một Alpha, mà còn phải chủ động cầu xin Alpha này đánh dấu tạm thời cho mình, trong cảm xúc cực kỳ tồi tệ xen lẫn sợ hãi và xấu hổ đó, cậu căn bản không còn tâm trí đâu để ý đến phản ứng của Hoắc Thâm.
Có phải lúc đó anh ấy cũng như vậy không?
Hoắc Thâm không biết sự nghi ngờ của cậu, lúc này anh chỉ cảm thấy bản thân đang gặp phải ảo giác.
"Cậu nói gì cơ?"