Trưởng Quan Omega Mắc Chứng Sợ Alpha Lại Bất Ngờ Kết Hôn!

Chương 5

Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hai người không liên lạc nữa, tuy cũng có nguyên nhân là do cậu cố ý trốn tránh, nhưng thực ra sau đó mấy lần gặp mặt, Hoắc Thâm cũng không có biểu hiện gì.

Cho dù là vô tình gặp mặt lúc không có ai, đối phương cũng chỉ gật đầu, nhanh chóng rời đi.

Có lẽ, lúc đó Hoắc Thâm cũng là bất đắc dĩ.

Nghĩ như vậy, trong lòng cậu dâng lên chút ấm ức, cộng thêm cảm giác khó chịu vì mất đi sự an ủi pheromone Alpha, Cố Thần Ngọc chỉ cảm thấy khóe mắt nóng lên, nước mắt vốn đã ngừng lại lại tuôn ra như suối.

Cậu vừa khóc đã khiến Hoắc Thâm luống cuống: "Không có không muốn."

Sao có thể không muốn được.

Câu này anh không dám nói ra khỏi miệng, chỉ vội vàng bổ sung trong lòng.

Lại lần nữa nghe thấy bốn chữ "đánh dấu tạm thời", rốt cuộc anh cũng xác định được lúc trước không phải là ảo giác của mình.

Người mà anh vẫn luôn chỉ có thể nhìn từ xa, giờ phút này lại ở trong lòng anh chủ động yêu cầu được đánh dấu, cho dù chỉ là tạm thời, đối với Hoắc Thâm mà nói cũng giống như đang nằm mơ.

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Cố Thần Ngọc mới dễ chịu hơn một chút.

Hăng hái muốn được người ta đánh dấu lại bị từ chối, loại chuyện này cho dù là Cố Thần Ngọc sợ Alpha cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Hít hít mũi, cậu đổi sang tư thế quỳ trên giường, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của Hoắc Thâm chủ động cởi ba cúc áo sơ mi phía trên.

Đây là lần đầu tiên cậu làm loại chuyện này trước mặt Alpha, chỉ cảm thấy cổ và mặt đều nóng bỏng, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là ửng đỏ hết lên rồi.

Sự thật quả thực là như vậy.

Hoắc Thâm không ngờ cậu sẽ làm như vậy, nhìn chằm chằm người trước mặt mình.

Nhìn thấy phần cổ trắng nõn của cậu nhanh chóng nhuốm màu đỏ ửng giống như hai má, vành tai tinh xảo lúc này cũng đỏ như máu, đôi môi căng mọng bị cắn chặt để lại dấu răng sâu, hàng mi như lông vũ khẽ run rẩy theo động tác cởi cúc áo.

Anh biết cậu đang xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn, hẳn là sợ hãi.

Ánh mắt dời xuống, rơi vào đầu ngón tay cố tỏ ra bình tĩnh nhưng lại không giấu được run rẩy của Omega.

Hoắc Thâm hít sâu một hơi, vươn tay phủ lên tay Cố Thần Ngọc: "Để tôi giúp cậu."

Cố Thần Ngọc nghe vậy, nhìn anh, rồi lại nhìn bàn tay to đang phủ trên mu bàn tay của mình.

Màu lúa mạch hoàn toàn khác với màu trắng của mình, mang theo nhiệt độ cơ thể cao hơn một chút của Alpha.

Cố Thần Ngọc vội vàng rụt tay về, quay mặt đi không nhìn anh.

"Vậy thì anh nhanh lên, tôi khó chịu."

Giọng nói thúc giục không giống như giọng chất vấn oán trách vừa rồi, nhỏ như muỗi kêu.

Nếu không phải thính lực của Alpha đủ tốt, e rằng đã bỏ qua mất rồi.

Hoắc Thâm thấp giọng đáp một tiếng "Được", khóe mắt không bỏ lỡ vệt đỏ ửng đẹp mắt nơi đuôi mắt của Cố Thần Ngọc.

Tuy nói là giúp, nhưng thực chất cũng không khá hơn Cố Thần Ngọc bao nhiêu.

Bàn tay ngày thường cầm súng laser hay đại bác đều vững vàng, lúc này lại bỗng có chút run rẩy.

Khi cúc áo thứ ba được cởi ra, anh thử thăm dò kéo cổ áo Omega ra sau.

Lúc này lại một đợt phản ứng do thuốc gây ra ập đến, khiến cả người Cố Thần Ngọc mềm nhũn.

Lần phản ứng này mạnh mẽ hơn so với mấy lần trước, gần như cùng lúc đó, pheromone trong không khí của Omega nồng đậm lên gấp mấy lần.

Hoắc Thâm vốn chỉ miễn cưỡng kiềm chế bản năng, vào lúc này cũng không cách nào khống chế được pheromone tràn ra, không đến mấy giây, mùi đào mật bơ sữa ngọt ngào đã bị mùi hương gỗ* nồng nàn nghiền ép hoàn toàn.

*Pheromone của công là hương hoa cam hòa quyện với nhục đậu khấu, và nhục đậu khấu là một loại trái cây, hương cay ngọt, với hương cuối của đất và gỗ nên chắc tác lấy hương cuối của nó để mô tả cho pheromone của công ở đoạn này.

Chưa kịp để Cố Thần Ngọc phản ứng lại, cả người cậu đã mềm nhũn ngã vào lòng Hoắc Thâm, trong không khí lại xuất hiện thêm một chút mùi vị hoàn toàn khác với mùi pheromone của hai người.

Ngọt ngào, mang theo chút hương thơm khác với pheromone.

Sắc mặt Cố Thần Ngọc lập tức thay đổi, cả người bỗng chốc trở nên bất an.