Tốc độ của Hoắc Thâm rất nhanh, mặc dù khoảng cách gần 20 tầng lầu nhưng cũng chỉ mất vài phút đã đến trước cửa phòng 3023, thậm chí hơi thở cũng không hề rối loạn.
Anh cúi đầu nhìn Omega đang ở trong lòng mình: "Thiếu tướng Cố? Chúng ta tới rồi."
Nghe vậy, Cố Thần Ngọc ngẩng đầu lên, tay nắm lấy áo sơ mi của Hoắc Thâm khẽ kéo: "Thả tôi xuống trước đi, cần mở khóa bằng mống mắt."
Có lẽ là vì vừa rồi khóc thầm nên giọng nói của Cố Thần Ngọc lúc này có hơi nghèn nghẹn, càng làm cho giọng nói vốn đã nhẹ nhàng mềm mại lại càng thêm mềm mại, hơn nữa còn có một loại ngọt ngào khó tả.
Cũng chính là sự ngọt ngào này khiến sắc mặt Cố Thần Ngọc biến đổi.
Gương mặt vốn đã đỏ bừng vì phản ứng của thuốc lại càng nóng hơn.
Cậu không nhớ rõ kiếp trước lúc này mình nói chuyện có phải cũng như vậy hay không, cậu chỉ biết loại thuốc chết tiệt này khiến cậu trở nên không còn là chính mình nữa.
So với sự bực bội của Cố Thần Ngọc, Hoắc Thâm lại tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Ít nhất là bề ngoài nhìn không có chút dao động nào.
Vẻ u ám trong mắt càng thêm dày đặc, anh nhanh chóng đặt Cố Thần Ngọc xuống, đồng thời không quên đưa tay đỡ lấy lưng cậu, đề phòng cậu ngã.
Sau khi hai chân chạm đất, Cố Thần Ngọc không lãng phí thời gian, nhanh chóng mở xác minh mống mắt, sau khi nghe thấy tiếng "cạch" mở khóa, cậu vội vàng ra hiệu cho Hoắc Thâm đưa mình vào trong.
Cùng với động tác đóng cửa của Hoắc Thâm, khóa cửa lại phát ra tiếng "cạch", lúc này cậu mới dám hoàn toàn thả lỏng.
Mà sự thả lỏng này khiến dược tính vốn bị áp chế bởi tinh thần lực lập tức phản phệ, khiến Cố Thần Ngọc suýt nữa thì không đứng vững.
Cậu vội vàng dồn trọng lượng cơ thể về phía sau, theo bản năng gọi: "Hoắc Thâm."
Phản ứng của Alpha rất nhanh, lúc Cố Thần Ngọc lên tiếng gọi anh đã dang tay ôm người vào lòng.
"Tôi đây, đừng lo lắng, bây giờ cậu cảm thấy thế nào? Có cần tôi thông báo cho bác sĩ gia đình của nhà họ Cố đến đây không?"
Hoắc Thâm biết rõ, chuyện Cố Thần Ngọc bị bỏ thuốc nhất định không thể để người khác biết, nếu không cậu sẽ không để anh trực tiếp đưa đến phòng khách sạn.
Nhưng bác sĩ thì không thể không gọi.
Từ lúc gặp mặt đến giờ, trước sau khoảng mười mấy phút, người trong lòng vẫn có thể giữ được tỉnh táo, phán đoán sơ bộ hẳn là không phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mạnh.
Nếu vậy, bác sĩ có thể kiểm soát được.
Nghe anh hỏi vậy, Cố Thần Ngọc lắc đầu.
Cậu biết ý của Hoắc Thâm, nhưng loại thuốc cậu uống căn bản không phải là loại thuốc do thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ gây ra, cho dù là tự xử cũng vô dụng.
Những điều này kiếp trước cậu đều đã thử qua.
Chỉ là lúc đó việc điều trị bằng thuốc không phải là gọi bác sĩ gia đình, cậu căn bản không dám để người khác ngoài Hoắc Thâm biết chuyện này, cho nên chỉ lên tinh võng tìm hiểu một chút rồi tự mình ở trong phòng khách sạn ngâm nước lạnh, còn Hoắc Thâm thì ra ngoài tìm bác sĩ quân y quen biết mua thuốc về.
Tuy nhiên, hoàn toàn vô dụng.